Địa Ngục Nhân Gian

꧁Kiên Trì 2꧂


trước sau

Tuy nhiên lúc này sức lực còn lại không cho phép tôi tự hỏi nhiều như vậy, ngay lúc thấy sắp kiệt sức, bỗng nhiên từ bụng tôi truyền tới một luồng khí ấm áp có vị đắng.Một luồng sức mạnh mới từ trong cơ thể ào ạt dâng lên!Là tác dụng của viên thuốc màu đen mà Giang Tiểu Thơ cho tôi uống lúc trước!Tôi mừng rỡ, tiếp tục bước đi. Được khoảng năm sáu phút, sau lưng tôi lại có tiếng gọi.“Lưu con!”Tôi giật mình, là tiếng mẹ tôi!Sao mẹ tôi lại ở chỗ này? Hẳn đây cũng là ảo giác rồi!Tôi cắn răng tiếp tục đi tiếp. Từ sau lưng, tiếng mẹ tôi lại vang lên lần nữa: “Con bỏ mẹ và cha con đi như vậy sao? Cha con… Cha con, ông ấy…”Vừa nói, mẹ tôi vừa khóc, tiếng khóc thê lương khiến tôi chấn động cả cõi lòng.“Cha con thế nào rồi?” Cầm lòng không đậu, tôi lên tiếng hỏi.“Hôm nay lúc đi ra ngoài, cha con đã đi lạc, đến bây giờ vẫn chưa trở về, nhất định là ông ấy đã xảy ra chuyện! Hiện giờ ở nhà chỉ có một mình mẹ, mẹ sợ lắm, mẹ sợ lắm con ơi!”Từ sau lưng tôi, giọng mẹ tôi lại tiếp tục truyền tới.Lòng tôi hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa.Cha? Cha tôi xảy ra chuyện gì, không thể nào, không thể nào đâu!“Con đừng đi được không? Ở nhà có một mình, mẹ rất sợ hãi, con trở về với mẹ được không?”Giọng nói van nài của mẹ tôi vẫn tiếp tục truyền tới, suýt nữa tôi đã lên tiếng đồng ý, nhưng nhớ tới Giang Tiểu Thơ trên lưng mình, tôi lại do dự: “Mẹ chờ con thêm một lát được không? Để con cõng cô ấy xuống núi, rồi sẽ trở về với mẹ!”“Vậy con có thể quay đầu lại nhìn mẹ không? Chỉ cần liếc mắt là được rồi!” Giọng mẹ tôi lại cất lên.Tôi hơi sửng sốt, thiếu chút nữa đã quay đầu lại, nhưng trong thoáng chốc, vị đắng trong dạ dày đột nhiên xông lên, đầu óc tôi lập tức tỉnh táo lại, ngăn chặn ý nghĩ muốn quay đầu lại.“Con nhẫn tâm đến như vậy sao? Ngay cả liếc nhìn mẹ một chút, mà cũng không chịu?” Mẹ tôi hơi đổi giọng.Tôi cắn răng, tiếp tục đi, tôi biết rõ, đây là ảo giác, nhất định là có người muốn lừa tôi quay đầu lại.“Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Đồ súc sinh! Cha mày là do mày hại chết!” Giọng nói thê lương và đầy oán hận của mẹ tôi từ phía sau truyền tới.Tuy biết

đây là ảo giác, nhưng lòng tôi cũng rung động.Qua một lúc lâu, phía sau không còn tiếng nói nào nữa, tôi mới thở dài một hơi. Lúc này tôi phát hiện, sức lực của mình đã cạn rồi.Viên thuốc tiếp thêm sức lực cho tôi, cũng tan biến rồi, bây giờ tôi vẫn có thể đi tiếp, là hoàn toàn dựa vào sức mạnh ý chí của mình!Đến phía trước, đến phía trước.Tuyệt đối không thể ngã xuống ở chỗ này.Một bước, hai bước…Tôi có cảm giác hô hấp của mình bắt đầu trở nên khó khăn và nặng nề, Giang Tiểu Thơ sau lưng tôi lúc này nặng như một hòn núi lớn, mỗi bước đi, đều phải dùng tất cả sức lực.Trước mắt tôi bắt đầu biến thành màu đen, ý thức cũng càng lúc càng mơ hồ.Tôi nghiến chặt răng, tiếp tục cõng Giang Tiểu Thơ tiến lên!Lúc này tôi tuyệt đối không được phép đầu hàng, không phải bởi vì điều gì khác…Đường anh đi trước đây, luôn được em bảo vệ, anh mới có thể đi qua được, vậy thì kế tiếp, hãy để anh làm người bảo vệ cho em!“Nếu không thể lừa mi quay lại, đoạn đường mi vừa đi, đối với ta cũng không có tác dụng gì, vậy thì không thể để mi lại!”Lúc này, giọng nói thê lương của Tú Tú lại vang lên, một luồng khí lạnh lẽo từ sau lưng tôi dâng lên, quét sạch sự can đảm của tôi, chiếm đoạt chút tinh thần còn sót lại, khiến tôi hoàn toàn sụp đổ.Thôi xong rồi, không ngờ vượt qua đoạn đường dài như vậy, rốt cuộc lại phải chết ở đây!Thật đáng tiếc, mãi cho đến sau cùng, anh cũng không bảo vệ được em…Quả nhiên, tôi chỉ là đồ vô dụng, không làm được trò trống gì.Quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Thơ đang nằm gác đầu lên vai mình, tôi cười khổ.Cùng lúc đó, chút sức lực cuối cùng trong người tôi tan biến, cả người tôi như con diều đứt dây, mất đi sự khống chế, mà trong nháy mắt mất đi ý thức, một bàn tay ấm áp đặt ở trước ngực tôi, ngăn tôi không ngã mạnh xuống.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện