Tôi nóng lòng, xông thẳng vào trong nhà, nhìn thấy một chiếc quan tài chưa đậy nắp đặt giữa phòng. Tôi chạy tới nhìn, thấy ông Triệu nằm trong một chiếc chăn bông trắng, vẻ mặt cứng đờ, vừa nhìn đã biết là người chết từ lâu. Tôi không tin nên đưa tay vén chăn, sờ ngực xem tim lão còn đập hay không, vừa chạm vào đã thấy tay lạnh buốt, tim không còn đập, quả thực là đã chết lâu rồi!"Cậu sao vậy, thần kinh hả?!" Thấy hành động của tôi, đạo sĩ kia cũng nổi nóng, xông vào mắng.Tôi không ngừng lẩm bẩm: "Không thể nào, vừa rồi lão còn xem bói cho tôi, sao giờ đã chết rồi!"Đột nhiên, tôi nhớ lại chuyện khi nãy, tôi vừa chạy ra ngoài cửa đã không thấy lão đâu, cho dù người chạy nhanh đến mấy, cũng không thể biến mất nhanh vậy được, nhưng nếu ông Triệu là hồn ma, vậy thì chuyện đó có thể hiểu được.Đạo sĩ kia nghe tôi nói vậy, không tức giận nữa, bèn hỏi: "Cậu nói cậu vừa gặp anh của tôi? Anh ấy đã chết từ hai ngày trước rồi!"Tôi không đáp, lững thững đi ra ngoài như một người điên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Những chuyện vừa xảy ra quả thực là không thể tin nổi, người theo chủ nghĩa vô thần như tôi cũng cảm thấy hoang mang.Khi tôi trấn tĩnh lại thì đã tới cửa thôn, lúc này tôi mới nhận ra vị đạo sĩ kia cũng theo tôi quay về. Vừa tới cửa thôn, mặt lão tái xanh, mở miệng nói: "Tôi không thể vào thôn này được, cậu truyền một câu giúp tôi.""Câu gì?" Tôi còn chưa hiểu ý lão, nhưng cũng đáp một cách vô thức."Nếu muốn sống thì toàn thôn thu xếp tiền tài rồi lập tức trốn đi, ba ngày sau, đừng ai mong ra khỏi nơi quỷ tha ma bắt này." Đạo sĩ nói xong lập tức chạy ngược về.Tôi thấy dường như lão biết được chuyện gì đó, bèn mặc kệ chuyện ông Triệu, xông tới giữ chặt lão lại, mở miệng hỏi: "Xin ông hãy nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra!"Đạo sĩ lắc đầu, chỉ tay về dãy núi lớn phía xa đáp: "Không thể nói được."Cái chỉ tay của lão khiến tôi luống cuống, nơi lão chỉ vào, chẳng phải là vị trí chôn Tú Tú hay sao? Khi tôi định lên tiếng hỏi thì đạo sĩ đã bước đi, níu kéo thế nào cũng không chịu ở lại. Cuối cùng, bị tôi giữ chặt quá, lão mới nóng ruột nói: "Tôi không cứu nổi cậu, thay vì dây dưa với tôi ở nơi này, thì cậu nên chạy về báo cho người trong thôn, mau đi!" Nói xong, lão chạy nhanh ra ngoài.Tôi như kẻ mất hồn quay về nhà anh họ, phát hiện trong phòng khách đầy người, còn đông hơn cả lúc thảo luận cách giấu diếm mọi chuyện trước đó. Trừ trẻ con, tất cả người trong thôn đều có mặt!"Tình hình sao rồi?" Thím chạy tới kéo tôi, vội vàng mở miệng hỏi.Nhìn sắc mặt tái nhợt của mọi người trong thôn, tôi không dám nói chuyện ông Triệu đã chết, bởi vì nếu nói ra, không chừng sẽ khiến tinh thần mọi người sụp đổ, vì vậy tôi nói: "Ông Triệu kia nói với cháu là nếu muốn sống thì mau rời khỏi thôn, nếu ở lại, tất cả mọi người đều phải chết!""Vậy chẳng phải làm khó chúng ta sao? Rời đi? Nhà tôi ở đây,