[ Chapter 32 : Di Tâm ]
Có ai biết tình yêu là gì không, chỉ cho tôi với. Tôi chẳng biết nó là gì như thứ duy nhất tôi biết về nó là nỗi đau.. nước mắt và tủi nhục, như sao tôi cứ lao đầu vào dù biết thứ duy nhất mình nhận được cũng chỉ là "Nỗi Đau" . Tôi thật ngu ngốc khi tự biến mình thành kẻ dối trá có đúng không? Anh cho rằng tôi ổn khi thấy tôi cười, nhưng anh có biết chăng sau nụ cười đó là những giọt nước mắt.. đôi khi chia tay nhau không hẳn vì ta hết yêu nhau mà chỉ là ta không thể cùng nhau bước tiếp đi mà thôi..
———————————
Những tia nắng nhỏ lón lén chiếu qua ô cửa sổ, căn phòng u tối liền hoà huyện vào những tia nắng chiếu sáng cả gốc phòng. Cô nàng với mái tóc đen xoả dài. Cô trong thật đáng thương.. mái tóc đen dài rối xù, đôi môi cô hằn lên những vệt trắng kì lạ, toàn thân lại đầy những vết thương, những vết cắt sâu có đầy ở chân và tay, những giọt máu chưa khô đang còn đua nhau chảy ra không ngớt.. cảnh tượng này trong thật kinh khủng. Cô nàng ung dung đưa đôi mắt nhìn ra phía cửa sổ, cô nhíu mắt lại khi thấy những tia nắng, nó dần dần hằn lên một màu đỏ thâm bên trong đôi mắt ấy, cô bắt đầu thấy đôi mắt mỏi mệt, cô bước đi loạn xoạ rồi gục mình xuống cạnh gốc bàn. Đôi tay yếu ớt níu lấy cạnh bàn đang cố gắng ngồi dậy.
* kéttt...* ( tiếng cảnh cửa mở )
Cánh cửa nhẹ nhàng hé mở, một anh chàng với chiếc khăn quấn quay cổ che luôn cả khuôn mặt, từ đầu đến chân bao phủ một màu đen huyền bí.. anh chàng hung bạo nắm mạnh lấy áo của cô nàng giật mạnh lên rồi lạnh lùng nói
" Cô biết rõ hậu quả mình phải nhận rồi chứ " giọng nói anh lạnh như băng
" Không hoàn thành được nhiệm vụ ngài giao cho là lỗi do tôi, ngài cứ trừng phạt tôi.. tôi xin cam chịu " cô bình tĩnh đáp, trong có vẻ cô nàng này chẳng sợ điều gì..
" Hạ tiện.. " Anh hung tợn bốp lấy cổ cô nâng lên, những đường gân xanh hiện rõ trên bàn tay hung bạo ấy, dù đã dùng khăn quấn quanh khuôn mặt như cô vẫn có thể thấy được cặp mắt xanh giận dữ đó.
Bỗng...
" BỤP " anh giận dữ tàn nhẫn giáng mạnh xuống một cái tát vào mặt cô nàng ấy
Làn da hồng hào vốn đã khô căng, cái tát khá là mạnh khiến một bên má ửng lên một màu đỏ tím
" Tôi xin lỗi " Cô nhỏ giọng nói
" Ở đời có nhiều thứ không thể thay đổi .. nên cách tốt nhất là ta nên đón nhận nó "
" Cô hiểu ý tôi chứ " Kìm nén cơn phẫn nộ, anh nhẹ giọng nói
" Vâng thưa ngài "
Anh nhìn cô nở một nụ cười chua xót rồi bước đi
" RẦM " Cánh cửa lạnh lùng đóng lại mang hết nổi đáng sợ đi theo
———————
" Cốc..cốc..cốc "
" Trời sáng rồi, dậy thôi thưa ngài " Yui đang cố gắng đánh thức Carla
" Lại bày trò gì nữa đây " Yui thì thầm
" kéttt " tiếng cánh cửa đang dần hé mở
Yui nhẹ nhàng bước chân vào, đi qua phía chiếc giường thì thấy Carla vẫn còn đang nằm ngủ say.. cô bước đến nhẹ nhàng nhỏ nhẹ nói..
" Dậy thôi thưa cậu chủ " Cô đang cố kéo chiếc trăng ra thì Carla nắm lấy tay cô kéo xuống rồi ôm chặt lấy cô
" Đừng đùa nữa thưa cậu " Cô vùng vẩy
" Chỉ một lát nữa thôi " Carla ân cần nói
Thật ấm áp, đã lâu rồi cô chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm này, cứ muốn hoà mình vào nó, giá như cô thể bên cạnh anh thế này mãi thì tốt quá.
" Đến giờ phải lên lớp rồi đấy " Yui nhẹ nhàng gỡ cánh tay anh ra, như càng cố thoát ra.. anh lại càng siết lấy cô chặt hơn
" Anh yêu em " Carla đưa môi mắt ấm áp nhìn Yui, trái tim cô như thoát ra lòng ngực.. hai má đỏ hồng, liệu cô có rung động..?
" Thôi đùa đủ rồi, cậu dậy chuẩn bị đi.. ta trễ giờ rồi đấy " Yui dùng hết sức bật dậy