Truyện được edit và đăng duy nhất trên truyenwiki1.com cá nhân kimngan023
Thẩm Quả Bảo ngẩng đầu nhìn Nghiêm thị, giọng nói tràn đầy chờ mong, "Thực sự có thể ạ?"
Nghiêm thị hướng phía nàng vẫy tay, Thẩm Quả Bảo xuống ghế đi đến bên cạnh bà ta, Nghiêm thị ôm nàng nói, "Đương nhiên là có thể, là tổ mẫu sai, mấy ngày nay bởi vì thân thể mẹ cháu không thoải mái mà lơ là cháu, chỉ cần nhị thẩm đồng ý dạy cháu, cháu hãy đi, nhưng ngàn vạn phải nhớ kỹ, nhị thẩm cũng đang có thai, đừng làm cho nàng quá mệt mỏi, biết không."
"Vâng!" Thẩm Quả Bảo dùng sức gật đầu, "Cháu sẽ không làm thẩm thẩm mệt mỏi!"
Nghiêm thị cười sờ đầu của nàng, "Thực ngoan."
...
Thẩm Quả Bảo rất nhanh chạy đến chỗ Sở Diệc Dao, thấy Thẩm Quả Bảo đến Sở Diệc Dao có chút kinh ngạc.
Nhìn nàng lấy đồ ra, Sở Diệc Dao có chút do dự khi biết mục đích nàng đến, gọi Thẩm Quả Bảo đến ngồi đối diện, "Tổ mẫu cháu có biết chuyện này không?"
Thẩm Quả Bảo gật gật đầu, "Tổ mẫu nói vẫn đang tìm tú nương mới, thẩm thẩm, thẩm có thể dạy cháu không?"
Sở Diệc Dao không nhẫn tâm cự tuyệt một đứa bé, nhìn vào đôi mắt dè dặt của Thẩm Quả Bảo, rõ ràng là đại tiểu thư dòng chính của Thẩm gia mà bây giờ lúc nào cũng phải xem sắc mặt của người khác.
"Đương nhiên là có thể, nhưng mà nữ công của thẩm cũng không tốt lắm, không dạy được cho cháu bao nhiêu."
Bảo Sênh bưng lên trái cây đã bóc vỏ sẵn, Thẩm Quả Bảo cũng chỉ là ăn mấy miếng rồi không hề động.
"Nữ công của thẩm thẩm rất lợi hại mà, vậy lần sau sau giờ ngọ cháu lại đến được không ạ?" Thẩm Quả Bảo trưng cầu nhìn nàng, Sở Diệc Dao gật đầu, "Vậy thì theo như cháu nói."
Thẩm Quả Bảo thật cao hứng, ngồi xuống bên cạnh Sở Diệc Dao, cầm lấy mấy món đồ thêu từ tay nha hoàn nghiêm túc chăm chỉ học, Sở Diệc Dao thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm vài câu.
Một canh giờ rất nhanh đi qua, Thẩm Quả Bảo nhu thuận chào tạm biệt, "Thẩm thẩm ngày kia cháu lại tới nữa, ngài nghỉ ngơi đi ạ." Truyện được edit và đăng duy nhất trên truyenwiki1.com cá nhân kimngan023
Sở Diệc Dao ngồi lâu cũng hơi mệt chút, đứng lên tiễn nàng ra cửa, đi tới đi lui mấy lần trong phòng, hồi lâu, thở dài một hơi.
Nàng cũng rất thích cô cháu gái này, chỉ tiếc nhiều mối quan hệ không tốt ngăn cách ở giữa, lấy hiểu biết của nàng về Nghiêm thị, sao bà ta có thể đồng ý cho cháu gái đến chỗ nàng, chẳng lẽ bà ta nghĩ làm vậy để khiến nàng mệt mỏi?
Tiền má má ở một bên phân tích, "Bây giờ, đại phu nhân chỉ tập trung tinh thần vào đứa nhỏ trong bụng đại thiếu phu nhân, chỉ sợ đại phu nhân đã ghim mấy câu giáo huấn của lão gia tử hôm trước vào lòng."
Cháu trai sắp ra đời so với cháu gái tất nhiên là cháu trai quan trọng hơn, vì đứa nhỏ trong bụng Thủy Nhược Thiên, đại bá mẫu không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư.
Nếu Thủy Nhược Thiên thực sự sinh được con trai, tương lai không biết Thẩm Quả Bảo còn bị xem nhẹ đến mức nào.
Sở Diệc Dao cười cười, những chuyện này còn chưa tới lượt nàng quan tâm, "Nếu đứa bé kia thích đến cứ coi như là theo giúp ta giải buồn."
Đi vài bước ngồi xuống, Tiền má má rót nước cho nàng, "Cũng là một ý hay."
Sở Diệc Dao cúi đầu nhìn cái bụng phồng của mình, giờ nàng lo lắng nhất là chuyện mình chắc chắn sẽ sinh trước Thủy Nhược Thiên, bên phía bà đỡ chỉ cần đút bạc rồi nói sinh non tháng là qua chuyện, có thật sự sinh non hay không thì đâu ai biết đâu, vấn đề là kiếm đâu cái lý do mà đang yên đang lành lại bị sinh non đây.
...
Thẩm Quả Bảo cách một ngày sẽ đến Thư Hương viện, Sở Diệc Dao cũng sẽ chuẩn bị cho nàng chút đồ ăn ngon, Thẩm Quả Bảo tuổi còn nhỏ tính tình trẻ con, thật lòng thân thiết với Sở Diệc Dao dù ai đều nhìn ra được.
Thẩm Thế Hiên ngẫu nhiên sẽ có hôm về sớm, nhìn đến hình ảnh Sở Diệc Dao cúi đầu chỉ Thẩm Quả Bảo thêu hoa, hết sức ấm áp.
"Chỗ này đường may quá chặt, đợi lát nữa thêu tơ hồng sẽ bị lồi lên khó coi." Sở Diệc Dao chỉ vào đồ án, Thẩm Quả Bảo gật gật đầu, động tác về sau thả lỏng một chút.
Nghe được có tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn đến Thẩm Thế Hiên, ngọt ngào hô một tiếng, "Nhị thúc đã trở lại."
Thẩm Thế Hiên đi tới sờ đầu của nàng, cười nói, "Bảo Nhi tay nghề càng ngày càng tốt, khi nào thì thêu cho nhị thúc một cái."
Thẩm Quả Bảo ngượng ngùng cười cười, "Bảo Nhi thêu cho nhị thúc một cái hà bao, nhị thúc thích không?"
Thẩm Thế Hiên gật đầu, "Nhị thúc là người đầu tiên được Bảo Nhi may hà bao sao?"
Thẩm Quả Bảo suy nghĩ một chút, "Nếu như nhị thúc thích, Bảo Nhi liền thêu cho nhị thúc đầu tiên."
Sở Diệc Dao thấy hắn còn muốn trêu chọc, vỗ tay Thẩm Thế Hiên một cái, "Đừng nghe nhị thúc nói bậy, cháu nhìn nhị thúc có bao giờ mang hà bao đâu."
Thẩm Quả Bảo theo lời của nàng nhìn về phía bên hông hắn, quả thật chỉ treo miếng ngọc bội, ngẩng đầu lên xem Thẩm Thế Hiên, Thẩm Thế Hiên lại trưng ra bộ mặt đáng thương, "Đó là bởi vì nhị thẩm của cháu không may hà bao cho nhị thúc."
Thẩm Quả Bảo xem nhị thúc bộ dáng đáng thương dứt khoát đáp ứng, "Vậy Bảo Nhi sẽ thêu một cái cho nhị thúc." Truyện được edit và đăng duy nhất trên truyenwiki1.com cá nhân kimngan023
Sở Diệc Dao cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, hắn còn không biết xấu hổ cáo trạng trước mặt một đứa bé, Thẩm Thế Hiên lại như không phát giác, ha ha cười.
Thẳng đến lúc Thẩm Quả Bảo rời đi, Thẩm Thế Hiên mới vội vàng đổi giọng, thủ thỉ với Sở Diệc Dao, "Nếu là hà bao nương tử thêu cho ta, ta nhất định mỗi ngày mang theo bên người, một khỏa bất ly thân!"
Sở Diệc Dao hừ một tiếng, "Ta nói sẽ thêu cho chàng lúc nào, hừ."
Thẩm Thế Hiên không bỏ sót khóe miệng cong cong vui vẻ của nàng, đỡ nàng từ trên giường êm dậy, "Đi nào, ta tìm được cho nàng một má má giúp việc rất tốt."
Đến ngoại thất, một người phụ nữ tầm tuổi Tiền má má đứng ở đó, khoác một cái bao đồ nhỏ, y phục trên người mặc dù bình thường nhưng rất sạch sẽ, cả người có vẻ vô cùng thoải mái.
"Đây là má má ta đặc biệt tìm tới chuyên môn chăm sóc nàng, bà ấy đã chăm sóc qua rất nhiều phu nhân mang thai, đối với chăm sóc sau sinh cũng rất có kinh nghiệm." Thẩm Thế Hiên khẽ nói một con số bên tai nàng, Sở Diệc Dao giật mình, "Mắc như vậy?"
Thẩm Thế Hiên gật đầu, "Ta nghe danh ở nơi khác, càng có kinh nghiệm giá cả lại càng cao, chuyên phụ trách chăm sóc cho nàng trong thời gian mang thai, mặc dù Tiền má má cũng rất có kinh nghiệm, nhưng bà ấy còn phải lo thêm việc trong Thư Hương viện, còn mấy nha hoan thiếp thân của nàng, dù sao vẫn chỉ là những cô nương."
Quan trọng nhất là, Thẩm Thế Hiên không yên tâm người trong Thẩm phủ này, cũng không có ý định nhờ đại bá mẫu hỗ trợ tìm người.
"Người này có thể tin được không?" Bên ngoài tìm đến, lòng người càng khó phòng.
"Không phải là người Kim Lăng, ta đã điều tra xong, quá khứ chăm sóc những thai phụ trước đều sạch sẽ, nàng có thể an tâm."
Nghe Thẩm Thế Hiên khẳng định như vậy, Sở Diệc Dao yên tâm một chút, cười cười đối với phụ nhân kia, "Hứa má má đúng không, cuộc sống sau này phải làm phiền bà rồi."
Hứa má má khiêm nhường hành lễ với Sở Diệc Dao và Thẩm Thế Hiên, đi theo Khổng Tước đi ra ngoài.
Lúc ăn cơm tối, Hứa má má liền bắt đầu đi theo hầu hạ Sở Diệc Dao, mấy ngày trôi qua, ngay cả Tiền má má ban đầu có chút phản đối cũng bắt đầu bội phục Hứa má má này.
Tiền má má vẫn biết chiếu cố phụ nữ có thai nhưng không hiểu nhiều bằng Hứa má má, cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn nhiều, đồ gì để ăn trong tháng Hứa má má cũng có thể nói rõ ràng, kể cả cái gì nên để trong phòng, bao lâu mở cửa sổ thông gió...
Sở Diệc Dao còn hoài nghi không biết bà ấy có học qua thuật phong thủy không nữa.
Thư Hương viện có Hứa má má, Tiền má má nhẹ nhàng hơn nhiều, Quan thị biết con trai tìm một người tài ba như vậy nên cũng yên lòng giao cho Thẩm Thế Hiên tự lo luôn chuyện tìm bà đỡ.
...
Cuối tháng mười một, Kim Lăng càng ngày càng lạnh, trời đông giá rét tới sớm hơn mọi năm, đến đầu tháng mười hai trời đã bắt đầu có tuyết, đây là chuyện vài thập niên Kim Lăng chưa từng có, Sở Diệc Dao ngây ngốc ở trong phòng có đốt lò sưởi nên không cảm thấy lạnh, buổi chiều Thẩm Thế Hiên trở lại, mở cửa tiến đến liền mang theo một cơn gió lạnh vào phòng.
"Bên ngoài vẫn chưa ngừng tuyết à?" Sở Diệc Dao thúc giục hắn đi đổi một bộ quần áo, toàn thân đều ám một cổ khí lạnh.
Thẩm Thế Hiên cười nói, "Vậy cũng là Kim Lăng trăm năm khó gặp."
Thẩm Quả Bảo lấy từ trong lòng ra một cái hà bao xinh đẹp, hơi đỏ mặt đưa cho Thẩm Thế Hiên, "Nhị thúc, cháu thêu hơn nửa tháng mới xong, ngài xem thích không?"
Thẩm Thế Hiên xem hà bao tinh xảo trong tay, nhìn lại ánh mắt chờ đợi của Thẩm Quả Bảo, cầm trong tay trực tiếp thắt lên bên hông, "Coi được không?" kimngan023
Thẩm Quả Bảo dùng sức gật đầu, "Đẹp ạ, thẩm thẩm nói nó đẹp mắt không."
Sở Diệc Dao cười gật gật đầu, "Bảo Nhi thêu thật đẹp, nhị thúc về sau sẽ ngày ngày treo cái này."
Thẩm Quả Bảo trên mặt tràn đầy lúm đồng tiền, "Nhị thúc thích là tốt rồi."
Thẩm Quả Bảo kỳ thật thêu rất nhiều cái, cuối cùng chọn lựa một cái hài lòng nhất đến đưa cho Thẩm Thế Hiên, so với phụ thân, nàng thích thân cận với nhị thúc hơn.
"Sắc trời không còn sớm, Bảo Nhi liền ở lại ăn cơm đi, hôm nay có canh giò heo hầm cháu thích đấy."
Sở Diệc Dao đứng dậy dắt Thẩm Quả Bảo ra ngoại thất, Khổng Tước đã dọn sẵn một bàn cơm, ba người cùng ngồi chung một chỗ vừa nói vừa cười ăn cơm tối.
Vào đêm, gió ngoài phòng càng lúc càng lớn, cửa sổ sau nhà dùng để thông gió đều bị bịt kín lại cẩn thận, Sở Diệc Dao thay đổi tư thế nằm nghiêng trong lòng Thẩm Thế Hiên, "Năm nay Kim Lăng lạnh như vậy, những nơi khác không biết lạnh thế nào."
Thẩm Thế Hiên trấn an vỗ lưng của nàng, "Triều đình sẽ có chính sách xuống, năm nay vốn là lạnh sớm, bọn họ nhất định có chuẩn bị."
Triều đình có chính sách, nhưng nói cho cùng những người nhận được sự ban ơn chỉ có một bộ phận, rất nhiều người đợi không được đã sớm chết vì rét, Sở Diệc Dao không thèm nghĩ những hình ảnh này nữa, đổi đề tài, "Cuối năm tửu lâu khai trương, tốt nhất giữa sang năm có thể chia hoa hồng đầu tiên cho tỷ phu, sáu tháng cuối năm hắn sẽ bắt đầu cuộc thi."
"Đã chọn ngày xong rồi, tám ngày sau, chờ gió lớn qua thời tiết càng thích hợp, mấy ngày nay cả đầu bếp và phục vụ bàn đều bận rộn nấu thử món ăn trên thực đơn, có những món bọn họ còn chưa từng thấy qua." Dù sao trước khi khai trương đầu bếp cũng phải làm quen hết các món, đâu thể lấy khách hàng làm đối tượng thử món được.
Sở Diệc Dao cười khẽ, "đó chẳng phải là tiện nghi cho mọi người à."
"Mọi người tranh thủ rảnh rang, nửa tháng cuối năm tới nhập vào không ít đồ, đến lúc đó sổ sách trong tửu lâu vẫn cần nàng tới xem, nhị cữu của nàng bận nhiều việc lắm rồi, phải tìm người thôi."
Thẩm Thế Hiên không tìm được người thích hợp, phàm là người có liên quan tới hắn đều không thể phái đi làm những chuyện bên ngoài Thẩm gia.
Sở Diệc Dao rất nhanh nghĩ tới một người, "Vậy càng dễ dàng, để cho Hoài đại thúc đi thì tốt rồi, dù sao tửu lâu này là của ta, dùng vốn riêng của ta, không dùng mặt mũi Thẩm gia cũng không cầm một phân tiền Thẩm gia, ta muốn để ai làm đều là quyền của ta."
"Chỉ cần người nàng tin tưởng là được, tổ phụ đã cùng ta nhắc tới chuyện này."
Thẩm Thế Hiên bên ngoài mướn người tìm nơi mở tửu lâu Thẩm lão gia tử tự nhiên biết chuyện, nhưng cuối cùng đều là thuộc về trong tay Sở Diệc Dao, Thẩm lão gia tử cũng không nhiều lời, chỉ là báo cho hắn phải phân rõ ràng cái gì nặng cái gì nhẹ.
"Ta thấy tổ phụ nâng chàng lên ngang bằng với đại ca chỉ là vì để chàng đốc thúc đại ca thôi."
Sở Diệc Dao đã cẩn thận suy nghĩ lại một loạt quyết định của Thẩm lão gia tử, có lẽ ở trong lòng ông Thế Hiên còn chưa bằng Thế Cẩn, nhưng vẫn có thể xem hắn là một cái đòn bẩy buộc Thế Cẩn phải tiến bộ hơn.
Thẩm Thế Hiên vẻ mặt nhạt vài phần, cúi đầu hôn lên trán của nàng, "Nếu đã nâng ta lên thì sẽ không dễ dàng kéo ta xuống đâu." Truyện được edit và đăng duy nhất trên truyenwiki1.com cá nhân kimngan023
...
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Thế Hiên đã đi ra ngoài, Sở Diệc Dao lại cảm thấy người có chút không thoải mái,