Chương 115: Sinh non
Truyện được edit và đăng duy nhất trên truyenwiki1.com cá nhân kimngan023
Chuyện này làm cho tất cả mọi người trở tay không kịp, nhất là đại phòng, đại phu nhân đang tốt sao chỉ trong một đêm liền ngã bệnh, còn bệnh đến mức phải đưa về thôn trang dưỡng bệnh.
Sáng sớm Nghiêm thị đã bị mang đi, Thủy Nhược Thiên biết chuyện này là khi đến thỉnh an buổi sáng không thấy người, Thẩm Chấn Nam không giấu diếm con trai con dâu, kể hết đầu đuôi mọi chuyện Nghiêm thị ý đồ muốn mưu hại đứa nhỏ nhị phòng.
"Thân thể con càng ngày càng nặng, chuyện trong nhà tạm thời liền giao cho nhị thẩm các con quản lý, hôn sự của Thế Vinh mới vừa định ra, hai người các con cũng tốn nhiều tâm tư."
Biết rõ tổ phụ và cha đều đang nổi nóng, Thẩm Thế Cẩn cùng Thủy Nhược Thiên thoáng nhìn qua, Thủy Nhược Thiên mở miệng, "Cha, khi nào thì nương trở về."
Thẩm Chấn Nam nhìn con dâu giọng nói bình thản, "Bao giờ 'khỏi bệnh' thì trở về, Bảo Nhi không biết chuyện này tạm thời nuôi trong viện các con, đừng để tin tức truyền tới tai đứa bé, có một tổ mẫu như vậy, đứa bé hẳn là rất thương tâm."
Hôm nay có cầu cũng không có kết quả gì, Nghiêm thị đã bị mang đi, Thẩm lão gia tử nghiêm minh không gặp bất luận kẻ nào, kể cả Thẩm Thế Cẩn. Chuyện này không có bất kỳ khoan nhượng.
Thủy Nhược Thiên trở lại Húc Phong viện, ngồi ở trên giường nệm thật lâu không nói gì, Vương má má đưa nước cho nàng cũng chỉ cầm trong tay chứ không uống, trong một khoảnh khắc khi nghe được mọi chuyện Thủy Nhược Thiên đã hy vọng ý đồ của Nghiêm thị có thể thành hiện thực.
Sở Diệc Dao vì chuyện này giả bộ bệnh một tháng, một tháng sau đã sang đầu năm mới, trong Thẩm phủ có mệnh lệnh của Thẩm lão gia tử, Nghiêm thị còn chưa kịp phân phó cho tai mắt ngáng chân người đã không còn ở đây, những tay chân của bà ta tại trước mặt Quan thị cũng không còn dám nháo loạn gì.
Không ít người làm tinh ý đều hiểu, đại phu nhân sinh bệnh chắc chắn là giả, rõ ràng là phạm lỗi chọc giận lão gia tử, tình huống này mười lăm năm trước đã từng phát sinh một lần, cũng không biết lần này bị đuổi đi bao lâu.
Đầu năm mới, Sở Diệc Dao dưỡng thai tốt theo Thẩm Thế Hiên trở về Sở gia chúc tết, ở trên xe ngựa, phu thê hai người lại cùng thương lượng chuyện sinh non.
Vốn đang cân nhắc dùng cái lý do gì, thậm chí lúc đầu còn muốn mạo hiểm giả bộ té ngã làm cớ, bây giờ đều không cần, trực tiếp nói xạ hương lần này để lại di chứng, bụng lớn đến không chịu nổi liền dẫn đến sinh non, Thẩm lão gia tử vậy cũng nói đi qua.
Đến Sở gia, Sở Mộ Viễn ra đón bọn họ, Kiều Tòng An tự mình xuống bếp, Vệ Sơ Nguyệt bận rộn chăm con nhỏ không thoát tay, đến lễ mừng năm mới Sở Mộ Viễn là người rảnh rỗi nhất.
Nhìn thấy Thẩm Thế Hiên cẩn thận đỡ muội muội, Sở Mộ Viễn cười hơ hớ đón mọi người vào trong nhà, Vệ Sơ Nguyệt vừa đút sữa cho con gái, con gái mới hơn hai tháng đang nằm trên đầu vai mẹ đánh nấc, một đôi mắt to tròn trịa nhìn Sở Diệc Dao, trong miệng thỉnh thoảng còn thổi mấy cái bong bóng sữa.
"Đầy tháng không thể đến, hôm nay cô cô đến bù lễ cho con đây."
Sở Diệc Dao lấy ra một hộp trang sức, lúc đứa bé được sinh ra và lúc đầy tháng đều tặng quà rồi, hôm nay gặp mặt lại lấy ra một cái vòng cổ cho bé con, tiểu nha đầu nghí ngoáy muốn liếc nhìn cái dây chuyền mới treo trên người, khổ nỗi quần áo mặc dày làm cái đầu nhỏ không thể cúi xuống, lập tức vung vẩy đôi tay lên trước ngực.
Một lần không được lại tới một lần, thỉnh thoảng nghe được tiếng nương nói chuyện lại ngước mắt lên nhìn.
"Muội phải chú ý sức khỏe, chẳng còn mấy tháng nữa."
Biết chuyện Sở Diệc Dao nằm trên giường một tháng, Vệ Sơ Nguyệt không ngừng lo lắng, người mới làm mẹ đều biết, suốt mười tháng mang thai kỳ thật không có một ngày sống yên ổn, rất sợ hài tử có cái gì không hay xảy ra.
Sở Diệc Dao đưa tay trêu chọc đứa bé cười đáp, "Yên tâm đi, trong lòng muội có tính toán, ở nhà muội cũng không phải làm gì, buổi sáng cũng không cần đi thỉnh an cả ngày ở trong viện của mình."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Sở Ứng Trúc, trông thấy vóc người cao vọt của Sở Ứng Trúc, Sở Diệc Dao suýt nữa không nhận ra, hài tử tám chín tuổi đúng vào giai đoạn phát triển mạnh, một năm không gặp Sở Ứng Trúc cao hơn rất nhiều, người vừa gầy, tổng thể thay đổi khá nhiều.
Sở Ứng Trúc vừa nhìn bụng Sở Diệc Dao chỉ có thể tiếc nuối đi đến bên cạnh nhị thẩm chơi đùa với tiểu muội muội, "Cô cô thật lâu chưa về thăm cháu." Truyện được edit và đăng duy nhất trên truyenwiki1.com cá nhân kimngan023
"Cô cô không đến, cháu có thể đến Thẩm gia thăm cô cô mà." Sở Diệc Dao sờ sờ đầu hắn, nghe nhị ca kể chuyện biết được đầu năm nay sẽ bắt đầu mang Sở Ứng Trúc theo cho hắn làm quen dần dần với không khí làm việc trong cửa hàng.
"Vậy lần sau cháu mang tiểu muội muội tới." Sở Ứng Trúc kể từ khi làm ca ca liền tự giác có thêm trọng trách đó là bảo vệ tốt muội muội.
"Tốt, vậy thì theo ý cháu, lần tới mang theo muội muội cùng đi."
Lúc ăn trưa, Hoài Sơn đại thúc đã trở về, vài năm qua Hoài Sơn đã dung nhập vào Sở gia giống như người một nhà ngày lễ cũng sẽ cùng nhau quây quần, Kiều Tòng An không cự tuyệt chính là tín hiệu tốt.
Trong bữa cơm Sở Ứng Trúc đột nhiên nhắc tới chuyện cưỡi ngựa, Sở Diệc Dao lúc này mới biết, Hoài Sơn mang theo đại tẩu cùng Ứng Trúc đi học cưỡi ngựa.
Trông thấy bộ dáng đại tẩu cố làm ra vẻ trấn định, Sở Diệc Dao cười phụ họa, một bữa cơm vui vẻ hòa thuận.
Ở chơi đến chạng vạng mới về, khí trời có chút lạnh, về đến Thẩm gia trời đã tối hẳn, Sở Diệc Dao ôm lò sưởi, càng ngày càng thấy lạnh, lẩm bẩm đầu xuân năm mới đừng có tuyết rơi.
Một lời thành sấm! Ngày hôm sau, tuyết rơi.
Sở Diệc Dao đứng ở dưới mái hiên nhìn trên bầu trời tuyết phiêu tán, thật đúng là bị nàng nói trúng.
Tuy tuyết rơi không lớn nhưng cũng là cảnh Kim Lăng trăm năm khó gặp, đêm hôm qua bắt đầu rơi, góc tường trong sân đọng tuyết, giữa bồn hoa lốm đốm chỗ trắng chỗ màu, trên mặt đất cũng đã hóa một tầng băng mỏng.
"Nàng cứ nhắc vài lần, lần này tuyết rơi thật này." Thẩm Thế Hiên sợ nàng lạnh, ôm nàng vào phòng, bên ngoài tuyết rơi trời sẽ càng lạnh hơn.
Quan thị đã phân phó người làm thêm than củi cho từng viện, Sở Diệc Dao ngồi ở trên giường, nghe Lý má má nói Quan thị bận rộn nhiều việc có chút thẹn thùng, kéo y phục Thẩm Thế Hiên bên cạnh, "Chàng nói ta có phải nên giúp nương một tay không, đột nhiên tuyết rơi trở tay không kịp." Truyện được edit và đăng duy nhất trên truyenwiki1.com cá nhâ[email protected]
Thẩm Thế Hiên để sách xuống, buồn cười nhìn nàng, "Ta thấy chẳng phải vì tuyết rơi mà là nàng cảm thấy buồn chán muốn tìm việc."
Bị hắn nói trúng, Sở Diệc Dao cũng không có gì phải thẹn thùng, "Cả ngày không có việc gì làm."
"Nàng cần an nhàn dưỡng thai như đại tẩu, đến lúc sinh mới không có người hoài nghi." Ý của Thẩm Thế Hiên nói Sở Diệc Dao tự nhiên hiểu, thấy hắn đọc sách, chính mình cũng cầm lấy một quyển lật xem, chờ ăn cơm trưa.
...
Trận tuyết này tuy không lớn nhưng rơi liên tục bốn năm ngày cũng làm cho mọi thứ tích một tầng băng, ngày tuyết ngừng Thẩm gia mở cửa tiếp tế. Tuyết rơi lâu như vậy, dù là triều đình cũng sẽ không dự liệu được, không ít khu vực trong thành Kim Lăng đều gặp khó khăn, băng tuyết không đến mức đè sập nhà khá giả lại đè sập không ít chỗ xây dựng tạm thời của các hộ nông, tổn thất động vật rau mùa rất nhiểu.
Nơi tổ chức tiếp tế nhất định nhiều người, Sở Diệc Dao ngoan ngoãn ở nhà như cũ.
Tuyết tan hoàn toàn đã là mười lăm nguyên tiêu, hai người Bảo Sênh Bình Nhi đỡ Sở Diệc Dao đi tản bộ, khi đi đến vườn hoa chỗ cổng vòm đột nhiên xuất hiện một nam tử.
Tránh hiềm nghi không cần thiết, Sở Diệc Dao đang muốn thay đổi lộ trình rời đi, người nọ lại gọi nàng lại, Sở Diệc Dao quay đầu lại nhìn, gương mặt này nàng quá quen thuộc, Nghiêm Thành Chí.
Ý định ban đầu Nghiêm Thành Chí là gọi người hỏi đường, lúc thấy rõ Sở Diệc Dao mới nhớ tới đây là Sở gia đại tiểu thư gặp qua một lần trong hôn lễ Vương nhị thiếu gia.
Sở Diệc Dao không thích bị hắn nhìn, mở miệng nói, "Có việc?"
"Xin hỏi đường đến Húc Phong viện đi như thế nào?"
Bảo Sênh chỉ phương hướng cho hắn, Nghiêm Thành Chí ôm quyền cảm tạ, Sở Diệc Dao lười liếc hắn một cái xoay người rời khỏi.
Chưa đi được hai bước, sau lưng lại truyền tới giọng nói của Nghiêm Thành Chí, Sở Diệc Dao quay lại nhìn hắn, đáy mắt dần hiện lên vẻ bực mình.
Nghiêm Thành Chí không biết mình đắc tội Thẩm nhị thiếu phu nhân này chỗ nào, luôn cảm thấy trong ánh mắt nàng nhìn mình tràn đầy chán ghét.
"Còn có chuyện gì?"
"Nghiêm mỗ muốn hỏi, nhị thiếu phu nhân có biết Sở Diệu Lam cô nương hay không?"
Sở Diệc Dao bị lời của hắn gợi lên hứng thú, hai kẻ từng phản bội nàng đời trước, sao có thể không biết.
"Biết, ngươi tìm cô ta có chuyện gì."
Nghiêm Thành Chí trong lòng vui mừng nói, "Ta có gặp mặt Sở cô nương một lần."
Không rời bỏ tình tiết khuôn sáo anh hùng cứu mỹ nhân, Sở Diệu Lam bị kẻ ác đùa giỡn, Nghiêm Thành Chí cứu giúp, Sở Diệu Lam bị dọa ngất đi, Nghiêm Thành Chí mang nàng tới khách sạn nghỉ ngơi, kết quả đợi nàng tỉnh lại liền rời đi chỉ để lại một phong thư.
"Vậy thì ta cám ơn ngươi thay Diệu Lam."
"Hôm đó đại phu khám qua cho Sở cô nương nói đầu nàng bị thương, hôm nay cũng không biết nàng khôi phục như thế nào." Giọng nói Nghiêm Thành Chí lộ vẻ lo lắng.
"Nàng là đường muội ta, nhưng mà người hai nhà sớm đã không liên lạc, nếu ngươi thật muốn biết, ta có thể nói chỗ ở của nàng cho ngươi biết."
Sở Diệc Dao thoải mái nói cho Nghiêm Thành Chí chỗ ở nhà nhị thúc, hiện tại Nghiêm Thành Chí này đã thành thân, nàng thật sự rất hiếu kì tình chàng ý thiếp đời này của hai người bọn họ.
Nghiêm Thành Chí thật lòng cảm tạ, "Đa tạ thiếu phu nhân." Nhìn Sở Diệc Dao rời đi, trong lòng còn mơ hồ cao hứng, dự định ngày mai phải đến địa chỉ nàng vừa nói.
Trở lại Thư Hương viện, Sở Diệc Dao gọi Lý má má đi hỏi thăm xem người nhà mẹ đẻ đại bá mẫu tới Thẩm gia vì chuyện gì.
Chỉ chốc lát Lý má má trở lại, nói là Nghiêm phu nhân và con trai tới cầu tình đại lão gia, hôm nay tết nguyên tiêu đoàn viên xin lão gia đón Thẩm đại phu nhân từ dưới thôn trang lên, tiết trời giá rét người bệnh cũng không tốt lên được. Truyện được edit và đăng duy nhất trên truyenwiki1.com cá nhânkimngan023
"Cầu được kết quả gì không?"
Lý má má hạ giọng nói, "Lão gia tử nói không tiếp khách."
Tổ phụ ngay cả gặp đều không muốn gặp, lại cầu xin đại bá phụ có ích lợi gì, con nối dòng quan hệ trọng đại, nếu lần này lão gia tử bỏ qua cho Nghiêm thị, đừng nói bất công đối với nàng, chính Thẩm gia cũng khó làm người dưới tin phục.
"Nghe nói Nghiêm phu nhân muốn đón đại phu nhân về Nghiêm gia ở mấy ngày, đại lão gia nói, đại phu nhân nhiễm bệnh lây truyền, ý tốt Nghiêm gia lão gia xin nhận."
Buổi chiều Thẩm Thế Hiên trở lại, không đợi nàng nói đến việc ban ngày, Thẩm Thế Hiên ăn dấm chua nhìn Sở Diệc Dao nói, "Hôm nay nàng nói chuyện với Nghiêm Thành Chí."
Nhìn bộ dạng ghen tuông chua lè của hắn, Sở Diệc Dao bật cười đưa tay lên nhéo mũi hắn, hướng phía cửa hô, "Khổng Tước, đi xem canh hầm đã xong chưa."
Thẩm Thế Hiên thấy nàng không giải thích gì ngược lại còn bày tư thái không liên quan, trong lòng càng không vui, kéo lấy nàng không chịu bỏ qua, Sở Diệc Dao bất đắc dĩ nhìn hắn, "Dấm này mà chàng cũng ăn, đời trước là đời trước, đời này là đời này, chẳng lẽ ta cũng ăn dấm chua của chàng với đại tẩu?"
Thẩm Thế Hiên tự định giá một chút, gật gật đầu, "Hay là vậy đi."
Sở Diệc Dao hung ác véo hắn, "Hồ nháo, đó là người Nghiêm gia đến xin tổ phụ mang đại bá mẫu về, mệt chàng còn ghen được."
Thẩm Thế Hiên lúc này mới nghiêm chỉnh, "Trước khi sinh hài tử nhất định sẽ không đón đại bá mẫu về."
"Vậy... sau khi sinh thì sao." Tính thời gian còn chưa tới ba tháng nữa.
Thẩm Thế Hiên không nói lời nào xem như chấp nhận, nhìn mặt Sở Diệc Dao không vui lôi kéo nàng nhẹ nói, "Ta ước gì đại bá mẫu ở luôn dưới đấy, nhưng bà ấy là