"Đừng lo lắng, chúng ta đi vào nhìn một chút, cửa tiệm này rất nhiều phấn son, Tử Thù tỷ đúng lúc cần dùng đến." Sở Diệc Dao thoáng nhìn thân ảnh Trình phu nhân cùng Trình Thiệu Bằng trong cửa hàng, lôi kéo các nàng đi vào.
Tiệm bán son phấn Trình gia làm ăn rất tốt, thời điểm Sở Diệc Dao mang theo các nàng tới, Trình phu nhân đang cùng Hòa chưởng quỹ thương lượng chuyện nhập hàng bổ sung.
"Phu nhân, Sở gia đại tiểu thư đến đây." Một bên có nha hoàn bẩm báo, Trình phu nhân từ sổ sách nhìn lên, thấy được đám người Sở Diệc Dao, một bên Trình Thiệu Bằng cũng nhìn thấy, còn thấy ba vị cô nương Hình gia sau lưng Sở Diệc Dao.
"Trình phu nhân, Trình đại ca." Sở Diệc Dao mang theo các nàng nhìn sang, tránh không khỏi phải gặp mặt Trình phu nhân cùng Trình Thiệu Bằng, lễ tiết chào hỏi, "Biểu tỷ, vị này là Trình phu nhân."
Mấy người Hình Tử Thù hướng phía Trình phu nhân hành lễ, dịu dàng đứng ở bên cạnh Sở Diệc Dao, Trình phu nhân nhìn nàng nhiều hơn vài giây, thần sắc không rõ buồn vui.
"Ta còn tưởng là các vị đường tiểu thư Sở gia, mỗi người đều dịu dàng như vậy, tương lai con bé Nghệ Lâm được một nửa như các nàng ta liền thỏa mãn." Trình phu nhân lập tức nở nụ cười, nhìn Sở Diệc Dao nói.
"Trình phu nhân đang nhắc đến ba vị đường tỷ của cháu sao." Trên mặt Sở Diệc Dao lộ ra một cái bừng tỉnh, hơi có chút tiếc nuối, "Đêm đón giao thừa đường tỷ bị phong hàn, vốn đã khá hơn nhiều, cũng không biết xảy ra chuyện gì, cứ đứt quãng kéo dài tới bây giờ chưa khỏi hẳn, ngày hôm nay cũng không xuống giường, còn cần tĩnh dưỡng mấy ngày này đây."
Lời này của Sở Diệc Dao rơi vào trong tai Trình phu nhân và Trình Thiệu Bằng lại mang đến hai loại phản ứng bất đồng hoàn toàn, nhiều bệnh thân thể hư hỏng, không thích hợp sinh con dưỡng cái, mà Trình Thiệu Bằng thì chỉ có tràn đầy lo lắng.
Trình phu nhân thu lại một màn ghét bỏ nơi đáy mắt, gọi tiểu nhị đến dẫn Sở Diệc Dao các nàng đi nhìn xung quanh, liếc qua ánh mắt con trai ưu sầu nhìn hướng bên cạnh Sở Diệc Dao.
Trình phu nhân nhìn theo sang, thấy Hình Tử Thù có chút tư thái nhu nhược cũng không vui vẻ, vì vậy lạnh lùng nói, "Thiệu Bằng, cha con vẫn còn ở trong cửa hàng, con đi nhìn một chút xem còn thiếu thiếu cái gì không, đem những này đưa qua cho cha con."
...
Từ tiệm bán son phấn đi ra, Sở Diệc Dao mang theo các nàng hướng chợ trung tâm đoán đố đèn, mới đi đến nửa đường, trước mắt liền xuất hiện thân ảnh Trình Thiệu Bằng, tựa hồ đang chờ Sở Diệc Dao các nàng, nhìn thấy họ trên mặt liền vui mừng, "Diệc Dao, ta muốn hỏi một chút, thân thể Diệu Lạc cô nương như thế nào?"
Chuyện này giống như câu hỏi thăm bình thường, có vẻ Trình Thiệu Bằng cảm thấy không có gì không ổn, ngay trước mặt vị hôn thê hỏi đường tỷ nàng bệnh như thế nào là bình thường?
"Đường tỷ còn nằm nghỉ ngơi, hẳn là khá hơn nhiều rồi, đa tạ Trình đại ca quan tâm." Sở Diệc Dao hít sâu một hơi mới khẽ mỉm cười nói, không phải là nàng giả bộ ẩn nhẫn, thật sự nhìn một màn ân cần này trên mặt hắn, quả thực làm cho người ta tức giận.
"Bất quá Trình đại ca, quan tâm đến tình nghĩa là hợp lễ, nếu lại nhiều lần hướng Sở gia tặng đồ đưa thư, đây chính là ảnh hưởng thanh danh của ta, nếu huynh thích Diệu Lạc tỷ thì mau hướng Trình phu nhân đến cửa cầu hôn, dầu gì cũng cho đường tỷ một cái danh phận phải không?" Sở Diệc Dao không ngại bọn họ lăn qua lăn lại, nháo cho dư luận xôn xao nàng sẽ vỗ tay bảo hay, nhưng nếu ở dưới mắt nàng ân thầm đưa tình, nàng cảm thấy buồn nôn.
"Diệc Dao, muội đang nói gì vậy." Trình Thiệu Bằng sửng sốt một hồi lâu, tiểu cô nương trong trí nhớ chỉ biết làm nũng, sao có thể nói giọng nghiêm nghị hay nói nặng lời với mình như vậy, "Sở cô nương bị bệnh, cũng là bởi do ta mời các nàng đi chơi đêm, ta tặng đồ qua cũng là hợp tình hợp lý."
"Chẳng lẽ đường tỷ mặc y phục mỏng manh dẫn đến cảm lạnh ngã bệnh cũng là do lỗi của Trình đại ca." Sở Diệc Dao đột nhiên nở nụ cười, không ngờ ánh đèn trên đầu sáng như thế, càng nổi bật lên một màn ngất sắc trên gương mặt hắn, "Chúng ta còn có việc, Trình đại ca cứ tự nhiên."
Thu lại tươi cười, Sở Diệc Dao lạnh lùng nói, kéo Hình Tử Thù rời đi, Trình Thiệu Bằng còn chưa kịp hoàn hồn từ trong rung động vừa rồi, một mặt nghĩ tới điều này sao có thể, một mặt mở miệng muốn lưu người, "Diệc Dao, muội đừng làm rộn, nói đi nói lại cũng do lỗi của ta."
"Ân, là Trình đại ca có lỗi, cho nên Trình đại ca nhớ quan tâm nàng nhiều hơn, những ngày qua khẩu vị nàng cũng không tốt." Sở Diệc Dao nửa đùa nói, cũng không quay đầu lại rời đi.
Trình Thiệu Bằng trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, như là bị người ta đâm xuyên cái gì, lại không muốn thừa nhận.
...
Sở Diệc Dao vừa đi liền hối hận chính mình nhịn không được nói mấy lời kia, dùng lý giải của Trình Thiệu Bằng nhất định sẽ cho rằng nàng ghen tị cố tình gây sự, một bên Hình Tử Ngữ giữ nàng lại, buồn cười đoạt lấy khăn từ trong tay nàng, "Muội còn kéo nữa sẽ rách, có gì mà lại trưng cái vẻ thâm cừu đại hận như vậy."
"Tử Thù tỷ, tỷ thấy con người Trình đại ca này như thế nào?" Sở Diệc Dao nhìn cái khăn trong tay nàng một cái, tâm tư vòng vo quay đầu lại hỏi, Hình Tử Thù suy nghĩ một chút chần chừ nói, "Trình thiếu gia là người vô cùng ôn hòa, đối đãi với người khác không tệ."
"Nếu là người như vậy muốn cưới biểu tỷ, biểu tỷ nguyện ý không?" Hình Tử Thù liền đỏ mặt, véo nhẹ Sở Diệc Dao oán trách nói, "Muội nói nhăng gì đấy!"
"Ta không có nói bậy a, ta là nói tuấn tú lịch sự như Trình đại ca, gia thế bối cảnh lại không phải nhỏ, tính tình ôn hòa, đối đãi người hữu lễ, tỷ có một vị hôn phu như vậy hẳn không tồi đi." Sở Diệc Dao càng nói Hình Tử Thù lại càng thẹn thùng, cuối cùng trực tiếp đi che miệng Sở Diệc Dao, cười mắng, "Muội lại nói hưu nói vượn, không khéo ta may miệng muội lại, cho muội khỏi nói lung tung."
"Hảo hảo hảo, ta không nói nữa!" Sở Diệc Dao cầu xin tha thứ, Hình Tử Thù lúc này mới dừng tay, sau cùng đáy mắt thoáng hiện lên vài phần cô đơn, thay Sở Diệc Dao vén sợi tóc mai thở dài nói, "Thân phận bọn ta như vậy, sao xứng đôi với Trình công tử."
"Ai nói không xứng!" Sở Diệc Dao mím môi, nhìn rõ ràng vẻ mặt buồn bã của Hình Tử Thù, không nhắc lại nữa.
Trên tầng trà lâu cách đó không xa, khóe miệng Tào Tấn Vinh chứa đựng quẹt một cái vui vẻ, nhẹ nhàng đung đưa cây quạt trong tay, giọng nói miễn cưỡng hỏi, "Trình Thiệu Bằng kia thật sự nói như vậy?"
Tùy tùng khẳng định nói, "Vâng, Trình công tử xác thực đã nói như vậy."
"Hắn không phải đã hứa hôn cùng Sở nha đầu kia sao." Đáy mắt Tào Tấn Vinh thoáng hiện lên hứng thú, "Xem ra Trình thiếu gia này cũng không phải người tốt đẹp gì, giống nhau cả thôi."
Đám nha hoàn và tùy tùng xung quanh rơi vào im lặng, thiếu gia nhà họ đang tự giễu chính mình, bọn họ nào dám gật bừa phụ họa. Tào Tấn Vinh khép cây quạt lại, như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng Sở Diệc Dao.
...
Sau khi hội đèn lồng ngày mười lăm kết thúc, Sở Diệc Dao bắt đầu bận rộn, những gia vị mang từ Đại Đồng về đã sớm phơi nắng hoàn toàn, Sở Diệc Dao để Nhị cữu cữu đem một phần lớn nghiền nát thành