Ngày mười ba tháng năm, Sở Diệu Lạc xuất giá, tảng sáng tắm rửa thay y phục, trang điểm, thời điểm Sở Diệc Dao đến, Sở Diệu Lạc đã một thân áo cưới ngồi chờ bên mép giường, Sở Diệc Dao cũng không đi vào, chỉ ở bên ngoài nhìn thoáng qua.
Đi ra bên ngoài, Tiêu thị một thân lễ phục, ý cười đầy mặt đứng trước cửa đón khách, ở bên cạnh Tiêu thị còn có một người phụ nữ, so với Tiêu thị lớn tuổi hơn một chút, nghe nói là đương gia chủ mẫu đến từ nguyên quán Huy Châu.
Sở lão gia cùng Sở nhị gia ban đầu là con vợ kế của Sở gia Huy Châu, về sau Sở lão gia rời đi làm ăn, sau khi mẹ đẻ qua đời liền đoạn tuyệt quan hệ cùng với Sở gia Huy Châu, nhưng Sở Hàn Lâm vẫn sinh hoạt ở Sở gia Huy Châu, cho đến Sở Đại thiếu gia gặp chuyện không may, ông mới được mời đến Kim Lăng hỗ trợ.
Cũng khó trách Tiêu thị lại vội vã theo tới Kim Lăng, sống ở Sở gia Huy Châu với thân phận con dâu vợ kế cũng đâu thoải mái gì.
Ngoài cửa truyền tới một hồi tiếng pháo, không biết ai hô một tiếng, đội ngũ đón dâu đã tới, trước cửa lớn rất nhanh lập thành một bức tường người.
Dựa theo tập tục, trước khi chú rể vào cửa phải bị ngăn trở một phen, do nữ phu tử và các huynh đệ ra mặt làm khó, nhưng Sở Hàn Lâm không có con trai, họ hàng từ Huy Châu cũng không cố ý ngăn trở, nhà trai giao một hàng lì xì liền cho qua, càng đừng nói ra đề ngâm thơ cái gì.
Đến Sở Diệu Lạc xuất giá, là do Sở Mộ Viễn cõng qua cửa lên kiệu hoa, Sở Diệc Dao vẫn ở xa nhìn qua, tình hình hai đời xuất giá rất tương tự, chỉ là thay đổi tòa nhà, thay đổi một thân đồ cưới, thay đổi của hồi môn.
Đội ngũ đón dâu vòng quanh thành Kim Lăng một vòng, người vây xem vô cùng nhiều, không phải là bởi vì Trình gia hiển hách long trọng, mà là hai vị thành thân hôm nay là nhân vật chính đều trong các câu chuyện của người dân Kim Lăng từ đầu năm đến giờ.
Đến Trình gia, sau khi bái đường, tân lang tân lương uống rượu giao bôi trong tân phòng, Trình Thiệu Bằng liền bị gọi đi ra ngoài mời rượu, Sở Diệu Lạc ngồi bên mép giường, bên cạnh là Bảo Thiềm và một nha hoàn.
Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng cười, Trình Nghệ Lâm lôi kéo một cô gái tầm tuổi Sở Diệu Lạc đi đến, nhìn qua Sở Diệu Lạc ngồi trên giường, nói với cô gái, "Biểu tỷ, tỷ xem tân nương tử."
Cô gái kia nhìn thoáng qua, đúng lúc cùng Sở Diệu Lạc ngẩng đầu lên, hậu sinh khẽ vuốt cằm, cúi đầu nói với Trình Nghệ Lâm, "A di tìm ngươi, chúng ta đi qua đi."
Trình Nghệ Lâm lại nhìn Sở Diệu Lạc, hơi bĩu môi, cũng không biết có phải là không hài lòng người trước mắt hay không, lại hừ một tiếng, lôi kéo cô gái đi ra ngoài.
Sở Diệu Lạc nắm chặt quả đấm, tiểu cô* không thích mình.
(*tiểu cô: em chồng)
Một lát sau lại có vài người đến đây, cũng không ai nói cho Sở Diệu Lạc người tới là ai, các nàng chỉ đánh giá Sở Diệu Lạc, cúi đầu nói gì đó với nhau, duy có một người khen Sở Diệu Lạc xinh đẹp, còn lại cũng chỉ nhìn một chút.
Sở Diệu Lạc càng ngồi càng không thoải mái, ở Trình gia này không có một ai nói cho nàng biết xưng hô với những người này như thế nào, nàng chỉ có thể ngồi im trên giường, cũng có một nha hoàn chăm sóc tân lương, nhưng sau khi làm xong các tục lệ cũng đi ra ngoài.
"Tiểu thư, ta tới nhà bếp mang chút thức ăn cho ngài." Một bên Mai Hương nhịn không được, tiểu thư một ngày chưa ăn cái gì, Trình gia này rõ ràng không có một ai để ý đến tiểu thư.
"Không cần, cho ta một chút nước là được." Xác định sẽ không còn người đến, Sở Diệu Lạc giật giật cổ, đồ trang sức trên đầu ép nàng tới thở không nổi, phân phó Mai Hương đi rót nước, "Ngươi kêu Bảo Thiềm đi phòng bếp cầm."
Bảo Thiềm đi đến phòng bếp Trình gia, vài nữ đầu bếp đang ngồi bên trong nói chuyện phiếm, bên cạnh có mấy nha hoàn nhóm lửa, tiệc rượu mở đầu phía ngoài đã xong, bên này cũng đều mang món chính lên rồi.
"Các vị ma ma, có thể chuẩn bị chút đồ cho cô gia cùng tiểu thư không." Bảo Thiềm hướng về phía mấy nữ đầu bếp cười hỏi, đầu bếp lẫ nhìn nhau mấy lần, một người trong đó đứng lên, vỗ vỗ người nàng nói, "Ngươi trở về đi, lát nữa sẽ phái người đưa qua."
Bảo Thiềm còn muốn nói điều gì, nữ đầu bếp kia đã cầm lấy cái muỗng gõ lên nắp nồi rồi hô lên với những người còn lại, "Còn ngồi đấy tám chuyện, không mau đứng lên làm việc."
Trên mặt Bảo Thiềm thoáng hiện lên một cái lúng túng, cuối cùng vẫn chưa nói ra miệng, xoay người trở về tân phòng.
Nữ đầu bếp kia thấy nàng đi, kéo một tiểu nha hoàn qua phân phó, "Ngươi đi tìm Hứa ma ma trong sân phu nhân, nói thiếu phu nhân đã đói bụng, đến phòng bếp đòi ăn rồi." Nha hoàn kia đáp một tiếng rất nhanh từ cửa sau chạy ra ngoài.
Sau khi Bảo Thiềm trở lại nói tình huống, Sở Diệu Lạc khẽ nhíu mày, ngồi trước bàn trang điểm cởi đồ trang sức, mấy người này không có việc ngồi tám chuyện trong bếp cũng không định làm đồ ăn cho nàng, đây là nhất thời quên hay là Trình gia cố ý làm khó nàng.
"Tiểu thư, cô gia đã trở lại." Mai Hương tiến đến bẩm báo, trên mặt Sở Diệu Lạc thoáng hiện lên một cái vui mừng, liền vội vàng đứng lên muốn ra cửa nghênh đón, lại cảm thấy không đúng, một lần nữa ngồi trở lại trên giường.
Bảo Thiềm ra cửa nhìn, Trình Thiệu Bằng nghiêng ngả được tùy tùng dìu về, mở cửa cho người dìu hắn vào, lúc này Sở Diệu Lạc mới nghiêng người tránh ra, cho Trình Thiệu Bằng nằm trên giường.
"Mai Hương, mang chút nước nóng đến." Sở Diệu Lạc nhìn gò má ửng đỏ Trình Thiệu Bằng, phân phó Mai Hương chuẩn bị nước, một bên Bảo Thiềm nhìn lén Trình Thiệu Bằng liếc, giúp đỡ Sở Diệu Lạc cùng nhau cởϊ áσ khoác Trình Thiệu Bằng.
Trình Thiệu Bằng mở mắt ra cúi đầu nhìn người lau mặt cho mình, dùng sức hít một hơi, một cổ hương thơm nhàn nhạt nhẹ nhàng, Trình Thiệu Bằng kéo Sở Diệu Lạc lại, xoay người đè nàng dưới thân.
"Tướng công!" Sở Diệu Lạc kinh hô một tiếng, thời điểm ngẩng đầu lên, trong con ngươi nhuộm một chút kinh hoảng, một chút ngượng ngùng, như muốn đui mù Trình Thiệu Bằng.
"Các ngươi đi ra ngoài!" Trình Thiệu Bằng liếc qua Bảo Thiềm đứng bên cạnh, thấp giọng quát, Mai Hương vội vàng lôi kéo Bảo Thiềm ra ngoài buồng, lại nhìn hành lang trống không, "Lúc trước cô gia cũng không có nha hoàn phụng dưỡng sao, đêm nay liền do chúng ta thay tiểu thư gác đêm." Mai Hương còn có chút thẹn thùng, đêm động phòng hoa chúc lại ngây ngô bên ngoài, ngẫm lại đều cảm thấy mắc cỡ chết người.
"Mai Hương tỷ tỷ, ngươi ở đây coi chừng, ta lại đi phòng bếp xem một chút." Bảo Thiềm thu lại đáy mắt dị động, cười nói với Mai Hương, Mai Hương gật gật đầu, lại cảm thấy một người ở bên ngoài rất nhàm chán, thúc giục, "Vậy ngươi đi nhanh về nhanh."
...
Trong phòng, màn trướng đỏ che lại hai người đã sớm cuộn thành một khối, Trình Thiệu Bằng nghiêng đầu nhìn