Tân hôn ngày đầu tiên, tân nương tử bởi vì kính trà té xỉu, Trình phu nhân trầm mặt nhìn con trai ôm Sở Diệu Lạc ra ngoài.
"A di, chúng ta không qua xem một chút?" Một bên Lý Nhược Tình mở miệng nhắc nhở, Trình phu nhân yên lặng một hồi mới đứng lên, "Đi."
Bên trong nội điện Vĩnh Tuyên viện, sau khi đại phu thay Sở Diệu Lạc bắt mạch thần sắc có vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu liếc nhanh, Trình Thiệu Bằng khẩn trương hỏi, "Đại phu, tình huống nương tử ta như thế nào?"
"Trước cho ăn chút đồ thanh đạm, nằm nghỉ ngơi một chút liền không sao." Đại phu thuốc gì cũng không mở, khép cái hòm thuốc lại muốn đi ra ngoài, Trình Thiệu Bằng ngăn cản hắn lo lắng nói, "Thật sự không có chuyện gì sao, không cần kê đơn thuốc sao, sao đột nhiên té xỉu, buổi sáng còn tốt mà."
Trình phu nhân đi tới nghe được con trai nói như vậy, lông mày nhíu lại, ngẩng đầu nhìn đại phu, quả nhiên là, đại phu có chút không kiên nhẫn nói ra, "Vị phu nhân này chỉ là hôm qua không ăn uống, khí huyết không đủ thân thể suy yếu mà thôi, ăn tốt hơn là được, không cần kê đơn thuốc."
Trình Thiệu Bằng nghe xong liền ngây ngẩn cả người, đói ngất?
"Còn chưa tỉnh?" âm thanh của Trình phu nhân kéo Trình Thiệu Bằng trở lại, Sở Diệu Lạc còn nằm ở trên giường chưa tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, giống như bị bệnh.
"Nương, sao lại đói ngất." Trình Thiệu Bằng như thế nào đều nghĩ không ra, lại không phải là nhà nghèo cái gì, tân nương tử vừa vào cửa ngày hôm sau bị đói ngất đi, truyền đi ai tin?
"Đêm qua không phải đã sai phòng bếp hầm cháo cách thủy cho con." Trình phu nhân nhìn về phía Mai Hương cùng Bảo Thiềm trong phòng, bà cũng không cố ý cho nàng nhịn đói.
"Diệu Lạc nói nàng không đói bụng, cho nên chỉ ăn một ít, còn lại đều là con ăn." Trình Thiệu Bằng lúc này mới phát giác áy náy, đáng lẽ hắn phải chú ý hơn, sáng sớm thành thân nàng đã phải dậy trang điểm chuẩn bị, không kịp ăn gì sao có thể không đói bụng, ngược lại áy náy kia liền biến thành cảm động, nàng là vì không để cho mình đói bụng mới không ăn.
"Hứa ma ma, phân phó phòng bếp làm chút đồ ăn nhẹ, một ngày chưa ăn, cũng không thể ăn quá bổ." Trình phu nhân ung dung phân phó nói, bà tự nhiên hiểu rõ tính tình con trai mình, từ nhỏ ở nhà nuông chiều từ bé lớn lên, đều là người khác cân nhắc cho hắn, nơi nào sẽ để tâm suy nghĩ người khác có cần hay không, cũng chính bởi vì vậy, Trình phu nhân mới cho phòng bếp chỉ làm một hũ cháo.
"Nương, người trở về trước đi, chỗ này con săn sóc nàng là được." Trình Thiệu Bằng ngồi xuống, đưa tay sờ sờ mặt Sở Diệu Lạc.
"Có mấy người Lâm ma ma còn cần con chiếu cố, con ra ngoài, ta có lời muốn nói." Trình phu nhân kéo Trình Thiệu Bằng ra bên ngoài, "Chờ lại mặt xong liền đem đám Nhụy Cúc ra mắt, hầu hạ con đã hai năm, cũng đừng quên chuyện này."
"Sau ngày lại mặt con sẽ nói cùng Diệu Lạc, nương người yên tâm." Trình Thiệu Bằng gật gật đầu.
"Biểu muội con phải ở chỗ này mấy ngày này, lúc ấy có người tán giải sầu cũng tốt." Trình phu nhân lôi kéo tay Lý Nhược Tình lại nói, Trình Thiệu Bằng liếc qua Lý Nhược Tình, "Này biểu muội không phải là sắp thành thân sao?"
"Ai, mới vài ngày chưa nói cho con biết, vị hôn phu kia của biểu muội con tháng trước liền bệnh qua đời." Trình phu nhân chỉ nói qua một câu, vẻ mặt lại tiếc hận vô cùng, sợ Lý Nhược Tình nghe nhiều khó chịu, liền mang nàng rời đi.
"Cô gia, tiểu thư tỉnh." Bảo Thiềm ra nhắc nhở Trình Thiệu Bằng đang có chút thất thần, vội vã đi vào trong phòng, trong mắt Sở Diệu Lạc nén lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
"Rõ ràng đói bụng vì sao không nói." Trình Thiệu Bằng ôm nàng trong ngực, giống như là quan tâm lại như là trách cứ, này té xỉu thật sự là không thể nào nói nổi.
"Thiệu Bằng, chàng cũng một ngày không ăn, lại uống nhiều rượu như vậy." Sở Diệu Lạc nghẹn ngào không thể nói tiếp, Trình Thiệu Bằng lại càng đau lòng, cho đến Lâm ma ma bưng đồ ăn tiến đến, Trình Thiệu Bằng còn ôm nàng an ủi, sao mà thân mật.
"Thiếu phu nhân, kính xin ngài đứng dậy dùng cơm." Lâm ma ma bất cẩu ngôn tiếu* nhìn Sở Diệu Lạc, đem cháo đặt trên mặt bàn đối diện, Trình Thiệu Bằng ngoắc, "Không cần, đưa đây ta đút nàng."
(*不苟言笑 = Bất Cẩu Ngôn Tiếu: nghiêm túc, không nói cười tuỳ tiện)
Lâm ma ma giật mình, cuối cùng vẫn bưng cháo đến trước giường, một người không coi ai ra gì đút, một người xấu hổ ăn.
...
Ngày thứ ba lại mặt, Sở Diệu Lạc trở về Sở gia thuê ở bên ngoài, hai mẹ con vừa nhìn thấy nhau, Tiêu thị chưa kịp hỏi cái gì, Sở Diệu Lạc hô nương một tiếng, ôm Tiêu thị liền khóc lên.
Đem mọi chuyện kể lại, Tiêu thị giận dễ sợ, này vừa vào cửa đã áp quy củ với nữ nhi bà, quá đáng.
"Không khóc, nương nói cho con biết, con chỉ cần giữ chặt tâm con rể, vững vàng bắt được, mẹ chồng con có gây khó dễ hơn nữa cũng sẽ có con rể che chở cho con!" Tiêu thị không vội vàng mắng Trình phu nhân, mà trầm giọng khuyên nhủ.
"Nhưng chàng căn bản không biết, sẽ không cảm thấy đây là bà ấy làm trò quỷ."
"Vậy con liền nghĩ biện pháp cho hắn biết, để hắn đi nói chuyện với mẹ chồng con, nương nói cho con biết, con phải nhanh chóng mang thai hài tử, chờ con sinh hài tử, địa vị ở Trình gia vững chắc, sinh ra trưởng tôn Trình gia, Trình phu nhân cũng không thể làm gì được." Tiêu thị nghĩ chủ ý cho nàng.
"Đứa nhỏ sao có thể nói có liền có." Sở Diệu Lạc nhớ tới đêm động phòng hoa chúc, không khỏi xấu hổ đỏ mặt, Tiêu thị nhìn phản ứng này của nữ nhi cơ bản cũng hiểu rõ, chỉ ở một bên nói, "Chỉ là chưa có, vẫn phải thỏa mãn mới được."
Sở Diệu Lạc gật gật đầu, Tiêu thị lại hỏi, "Hắn có thông phòng không?"
"Nghe người dưới nói là có, nhưng hai ngày nay cũng không thấy ai đến chào hỏi." Thời điểm nói đến thông phòng vẻ mặt Sở Diệu Lạc liền có chút quái dị, cũng đúng thôi, cùng với vài người thiếp thất cùng hưởng chung một trượng phu, trong lòng như thế nào cũng sẽ không thoải mái.
"Vậy con càng phải nhanh mang thai, nào biết hắn