Từ trong Vọng Giang lâu đi ra đã chạng vạng, ánh tà dương mang vẻ biếng nhác chiếu lên mái hiên trên dường chợ, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe bò đi qua, trên đường rất ít người.
Nhìn cửa hàng đối diện, Sở Diệc Dao đi vào mua một bình mứt hoa quả, lúc đi ra mua cho Sở Ứng Trúc một chuỗi hồ lô đường, vừa trả tiền xong, ngẩng đầu trước mắt lướt qua một thân ảnh, mặc một bộ áo choàng lớn bao trùm toàn thân, duy chỉ có bộ râu kia làm cho nàng quen thuộc, đó không phải là chưởng quầy thần bí trong cửa hàng Quan thành sao!
Sở Diệc Dao muốn lên tiếng lại không biết hô thế nào, chỉ chớp mắt người đó liền vào bên trong con hẻm, đến lúc nàng chạy tới xem, sớm đã không thấy.
"Bảo Sênh, vừa rồi em cũng nhìn thấy một người mặt đầy râu đi qua."Sở Diệc Dao sợ chính mình hoa mắt, quay đầu lại hỏi Bảo Sênh, Bảo Sênh gật gật đầu, "Tiểu thư không có nhìn lầm, hắn đi vào bên trong con hẻm này."
Thật đúng là quái dị, Sở Diệc Dao nghe Tần Mãn Thu nhắc qua chưởng quầy này vô cùng quái dị, cũng không để ý nữa, lên xe ngựa trở về Sở gia.
. . .
Vài ngày sau, thương thuyền từ Đại Đồng trở lại, Sở Diệc Dao tự mình đi bến tàu đón Sở Mộ Viễn, đầu năm Sở Mộ Viễn đi theo đến Hồng Đều, nay lại đi Đại Đồng, trải qua cuộc sống xa nhà ngược lại làm cho hắn thành thục không ít.
"Những thứ muội muốn đều mang về hết, huynh vừa trở về đã liền chạy tới, còn sợ bị người khác đoạt trước."Sở Mộ Viễn nhéo nhéo mũi Sở Diệc Dao, trên người còn mang theo một cỗ khí tức nước biển.
"Đa tạ Nhị ca, có phải cũng có người đi tìm cái này hay không." Sở Diệc Dao hỏi, Sở Mộ Viễn khẽ gật đầu, "Không ít người hỏi thăm, thời điểm huynh đến nhà đứa nhỏ kia đều thay ngươi hái về cất đi, trên núi không còn lại bao nhiêu, huynh cho bọn họ một ít bạc."
"Vậy mau cho người chuyển đến cửa hàng của muội."Lúc trước gỡ hàng từ thương thuyền xuống rõ ràng như vậy, khẳng định sẽ có người đi Đại Đồng tìm, Sở Diệc Dao cũng lường trước chuyện này, đã sớm thỉnh người nhà kia hỗ trợ, đến mùa liền thay mình hái xuống cất đi, đến thời điểm sẽ có người tới lấy.
Sở Mộ Viễn lại nhéo nhéo mặt nàng, Sở Diệc Dao không vui trừng mắt nhìn hắn một cái, "Nhị ca, huynh còn nhéo nữa sưng lên sẽ không ai thèm lấy."
"Muội mới bao lớn mà đã nghĩ gả cho người?"Sở Mộ Viễn bật cười một tiếng, qua một năm nàng lại cao hơn một ít.
"Muội không vội gả, muội là cảm thấy Ứng Trúc một mình rất buồn, nếu như có nhị tẩu có thể sinh thêm tiểu đệ đệ tiểu muội muội bồi Ứng Trúc là được rồi." Đáy mắt Sở Diệc Dao lóe một tia giảo hoạt, Sở Mộ Viễn dở khóc dở cười nhìn nàng, dù là đề tài gì nàng đều có thể lái vòng vèo đến chuyện thành thân của hắn.
"Muội a, trong chuyện này muội còn giả bộ cái gì." Sở Mộ Viễn cười xoa đầu của nàng, lắc đầu xoay người đi tới chỗ Sở Trung, Sở Diệc Dao nhìn bóng lưng hắn, đây là lần đầu tiên nàng nhắc tới cái này mà hắn không sinh khí, đây là Nhị ca đã buông?
. . .
Sau khi thương thuyền trở về Sở Diệc Dao lại bắt đầu bận rộn, lượng Hắc sông được nhập về lần này có thể bán trong một thời gian dài, vừa chuyển đến cửa hàng liền mang đi phơi vài ngày rồi mài thành bột, dựa theo chính công thức của nàng chế ra được hai loại gia vị mới, một phần chuyển cho Nhị cữu đem đến các tửu lâu đang chờ hàng, để lại một phần trưng bày trong cửa hàng, lượng còn dư thì để nguyên cất vào kho dự trữ.
Đầu tháng mười hai, trời đã rất lạnh, cũng gần hết năm phố lớn ngõ nhỏ rất náo nhiệt, mấy ngày này các cửa hàng bổ sung rất nhiều hàng hóa đa dạng, Sở Diệc Dao không rảnh nhìn cửa hàng mới, cùng Kiều Tòng An đi mua lễ, năm nay lại sắm nhiều lễ hơn năm ngoái.
"Đại tẩu, sao lại có cả lễ đem đến Trương gia?" Sở Diệc Dao kiểm tra danh sách tặng lễ, Trương gia này cũng chỉ gặp một lần tại Quan thành, trên thương trường cũng không có liên quan gì.
"Mấy ngày hôm trước Trương gia cho người đưa lễ đến, lúc trước ở Quan thành Trương phu nhân cũng nói muốn làm quen đi lại nhiều một chút, nói như thế nào chúng ta cũng nên đưa lễ lại phải không?" Sở Diệc Dao hơi giật mình, là Trương gia chủ động tặng đồ đến Sở gia.
"Bọn họ tặng cái gì." Sở Diệc Dao bĩu bĩu môi buông danh sách tặng lễ.
"Cũng không nhiều, Trương gia không phải mở bố phường, đem đến mấy cuộn vải thượng hạng, còn có một chút hoa quả khô." Kiều Tòng An cười vỗ vỗ lưng nàng, "Không phải muội đã cùng Trương thiếu gia đi ra ngoài sao, cảm thấy hắn thế nào?"
"Chỉ nói chuyện vài câu thì có thể nhìn ra cái gì, chỉ là một thư sinh như người thường."
"Thư sinh như thường này lại có thể đến thư viện Lạc Dương học đấy." Kiều Tòng An nhìn nàng, trêu nói, "Nói không chừng người này đọc sách tương lai sẽ có tiền đồ."
"Vậy muội chúc mừng trước hắn về sau sĩ đồ đắc ý, thê thiếp thành đàn, nhân sinh như ý." Sở Diệc Dao phun ra một tràng, Kiều Tòng An cười ra tiếng.
"Thiếu phu nhân, Đại tiểu thư, Kiều gia lão phu nhân đến." Nha hoàn Thanh nhi bên người Kiều Tòng An đi tới thông báo, Kiều Tòng An sửng sốt, "Tổ mẫu đã tới, mau mời vào!"
Thanh nhi rất nhanh mời Kiều lão phu nhân vào sân trong viện của Kiều Tòng An, Kiều lão phu nhân đã hơn sáu mươi, thân mình xương cốt vẫn còn khỏe khoắn, bên cạnh là một ma ma tùy thân nâng đi tới, Kiều Tòng An ra nghênh đón nâng bà ngồi xuống.
"Lão phu nhân, đã lâu không gặp ngài rồi đó, thân mình ngài vẫn tốt ạ." Sở Diệc Dao cười ân cần thăm hỏi ngồi xuống bên cạnh Kiều lão phu nhân, Kiều lão phu nhân đưa tay sờ sờ đầu nàng, liên tục nói tốt.
"Đại tẩu, tẩu cùng lão phu nhân nói chuyện đi, muội còn có một số việc, sau này lại đến." Đại tẩu gả vào Sở gia nhiều năm như vậy, Kiều lão phu nhân cũng chưa từng tới gặp, lúc này đột nhiên lại đến, khẳng định là có chuyện, Sở Diệc Dao nói xong liền rời khỏi, chính mình mang theo Khổng Tước trở về Di Phong viện.
Không chỉ là Sở Diệc Dao nghĩ như vậy, Kiều Tòng An cũng thấy kỳ quái, cho Thanh nhi đi ra bên ngoài, Kiều Tòng An ngồi xuống bên cạnh Kiều lão phu nhân, "Tổ mẫu, có phải trong nhà có chuyện hay không, thân mình nương không tốt?"
"Nàng có thể có chuyện gì, An nhi a, đến trong ngực tổ mẫu." Kiều lão phu nhân bỗng nhiên muốn ôm Kiều Tòng An, áp chế nghi vấn trong lòng, Kiều Tòng An ôm lấy Kiều lão phu nhân, không nhìn thấy một