Kiều lão phu nhân nói đến chuyện nhận thân, Kiều Tòng An thủy chung chưa phản ứng, đảo mắt là đến năm mới, thời điểm Kiều Tòng An trở về Kiều gia chúc tết im lặng không nói đến chuyện này, cũng thêm bệnh tình Kiều phu nhân thần chí không rõ, Kiều lão phu nhân cũng không nhắc đến.
Thẳng đến một buổi chiều đầu tháng hai, Sở gia có khách đến.
Sở Diệc Dao ở sảnh chính lại một lần nữa gặp được chưởng quầy kỳ quái kia, so với ngày ấy ở trên đường vội vàng lướt qua, hôm này chính thức gặp mặt nhìn rõ hơn nhiều, chỉ là đám râu dày kia vẫn che trên mặt, giấu đi đại bộ phận gương mặt hắn.
Nghe hắn nói là tìm đại tẩu, Sở Diệc Dao biết có người đến Kiều gia tìm người, chỉ không nghĩ đến lại là hắn.
"Chưởng quầy, sao ngươi lại biết đại tẩu chính là người ngươi muốn tìm?" Sở Diệc Dao sai Bảo Sênh bưng nước trà tới, tựa hồ nhìn thấy khóe môi hắn phiếm ý cưới dưới lớp râu rậm rạp.
"Hai chữ kia, chỉ có nàng nhận được." Thanh âm trầm thấp vang lên, Sở Diệc Dao nhớ tới bức tranh bọn họ nhìn thấy trong cửa hàng, hai chữ kia nàng nhìn thế nào cũng không giống Hoài Sơn, đại tẩu liếc mắt nhìn lại nhận ra.
Nhưng nếu bọn họ không đi Quan thành chuyến này, nàng không có tâm huyết dâng trào muốn đi xem cửa hàng kia, chỉ sợ cả đời này, hắn cũng không tìm được đại tẩu.
"Hai mươi năm nay, ngươi vẫn luôn tìm đại tẩu?" Nửa ngày, Sở Diệc Dao hỏi, "Ta có thể hỏi một chút, năm đó đại tẩu cùng ngươi lạc nhau như thế nào không?"
Râu quai nón uống một ngụm trà, tầm mắt rơi vào sân ngoài phòng, "Là ta không dắt tay nàng, làm cho nàng bị dòng người đẩy lùi, thời điểm quay lại đã không thấy người đâu nữa, ta liền dừng chân tại đó, cứ khoảng vài tháng nửa năm lại chuyển đến một nơi hỏi thăm tin tức của nàng." Hai mươi năm nay, hắn đã đến vô số địa phương, mỗi lần đều là lúc đến hi vọng lúc đi thất vọng.
Mặc dù là người ngoài, Sở Diệc Dao đối với việc hắn cố chấp tìm kiếm cũng thấy xúc động, ôm trong ngực áy náy hai mươi năm, không ngừng hỏi thăm tin tức một người, loại dày vò như vậy không phải chỉ nghe kể là có thể cảm nhận được.
"Ngươi là ca ca của đại tẩu sao?"
"Xem như vậy đi." Râu quai nón yên lặng một hồi, mở miệng nói, trước kia A Linh thích gọi hắn như vậy.
Sở Diệc Dao có phần ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn chỉ nhận uỷ thác đến tìm kiếm, cũng không phải người nhà của đại tẩu, nên lời ban nãy mới có cảm giác không phải ý như vậy.
Không khí lại rơi vào yên lặng, Sở Diệc Dao cảm thấy trên người người này áp lực thâm hậu, chính là nhìn không thấu ánh mắt kia.
Kiều Tòng An rốt cuộc đã tới, lúc này Sở Diệc Dao không có rời đi, mà là bồi bên cạnh Kiều Tòng An, mấy ngày này đại tẩu không nói gì, nhưng nét tiều tụy trên mặt đều thấy rõ, mặc cho ai gặp chuyện như vậy cũng khó có thể thản nhiên.
Kiều Tòng An chưa từng nghĩ đến thân thế của mình sẽ như thế này, nàng đến từ Nam Cương không phải người Đại Lương, khi còn nhỏ bệnh nặng một hồi nàng đã từng là có một đoạn thời gian nói chuyện không lưu loát, đại phu nói là di chứng sốt cao, kì thực là nàng không biết ngôn ngữ Đại Lương.
Hắn nói hắn là ca ca của nàng, phụ thân trước kia bệnh qua đời, chỉ còn nương một mình mang theo bọn họ, sau khi nàng đi lạc, nương bệnh không dậy nổi,thân thể xương cốt ngày càng yếu, dùng hết các loại biện pháp, sống không qua mười năm liền đi, hắn nói nhà bọn họ ở Nam Cương cũng là danh gia vọng tộc, chữ trên bức họa chính là tên của hắn, hắn gọi Hoài Sơn, nàng gọi Hoài Linh.
Kiều Tòng An trừ bỏ cảm thấy chữ kia quen thuộc cái gì cũng nhớ không ra, Nam Cương cùng Hoài gia trong miệng hắn đối với nàng mà nói xa lạ đến cực điểm.
"Một lần nương mang chúng ta tới Đại Lương, muội mới năm tuổi, đi qua một tiểu thành phụ cận Kim Lăng vừa vặn đúng ngày họp chợ lớn, đi dọc đường muội nói muốn ăn một chuỗi hồ lô đường, ta đặt muội từ trên lưng xuống để lấy tiền trả, quay lại đã không thấy tăm hơi, tìm muội ba ngày ba đêm, một cái tiểu thành cũng không phải nhỏ, còn chưa có tin tức, nương ngã bệnh." Trong giọng nói Hoài Sơn lộ ra tang thương, Sở Diệc Dao có thể tưởng tượng đến một người mẹ để lạc mất đứa nhỏ bị đả kích cỡ nào, kiếp trước Vi nhi bị ngã thôi nàng đã đau lòng, huống chi là biến mất không chút tin tức như vậy.
"Ta không nhớ được." Thật lâu sau, Kiều Tòng An nói, trong thanh âm lộ ra mỏi mệt, nàng có thể cảm nhận được bi thương kia lại không nhớ nổi cái gì, đây giống như đang nói chuyện của người khác, cảm giác vô lực mệt mỏi làm cho nàng không bao giờ muốn biết thêm, "Chuyện trước lúc ngã bệnh, ta đều không nhớ."
"Không nhớ cũng không sao, muội muốn biết cái gì ta đều sẽ nói cho muội biết."
"Đây không phải là trọng điểm, ta không nhớ được, mọi chuyện đều là các người nói cho ta biết, muốn ta như thế nào tin tưởng ngươi nói đều là sự thật?" Kiều Tòng An cao giọng ngăn hắn nói lại, hai mắt đẫm lệ, tay nắm Sở Diệc Dao run rẩy không ngừng, mấy ngày nay nàng không có một giấc ngủ an ổn, nàng như thế nào cũng không thể tưởng tượng mình còn có một thân phận khác.
"Muội xem cổ tay trái của muội, nơi lạc mạch có phải có một khối vết sẹo màu đen hay không." Thật lâu sau, Hoài Sơn mở miệng nói.
Thân thể Kiều Tòng An chấn động một cái, nghe được hắn tiện đà nói, "Vết sẹo hẳn là còn, bất quá nhiều năm trôi qua như vậy, cũng có thể nhạt rất nhiều."
Kiều Tòng An chậm rãi kéo tay áo, cổ tay trái quả thật có một khối ấn ký, nàng cho rằng đó là bớt, một khối nhỏ màu đen này có dùng thuốc gì đều không hết.
"Đó là thời điểm muội năm tuổi bướng bỉnh, lấy trùng tử người khác nuôi đặt trên tay chơi, trùng tử kia bò đến cổ tay muội, cắn một ngụm lên lạc mạch, sau khi giải độc dấu vết này lại phải dùng trùng kia mài thành bột phấn mới hết, muội mới dùng vài lần đã bị lạc, mấy năm nay nó cũng chỉ nhạt màu đi một chút." Kiều Tòng An không biết dấu vết này tồn tại, nhưng chuyện riêng tư như vậy, trừ bỏ người thân cận bên ngoài không có bất kỳ người nào biết.
"Nếu ngươi còn không tin, bôi chút dược này, qua hai tháng sẽ biến mất." Hoài Sơn từ trong lòng lấy ra một cái