Nhưng dù có giải thích cũng không chối cãi được sự thật đồ là do nàng tặng đến, Lý Nhược Tình dùng xong liền xảy ra vấn đề, khuôn mặt sưng thành như vậy, chẳng lẽ còn muốn phản bác nói là Lý Nhược Tình tự hủy dung, Trình gia này cũng nhiều người như vậy, Trình lão gia cũng có mấy người thiếp thất hầu hạ, cũng không có hài tử, người ta an ổn mà sống, không có lý do gì phải hãm hại Sở Diệu Lạc, chuyện này dù có giải thích trái phải thế nào cũng không đúng, đồ là của nàng, nha hoàn cũng là của nàng, lỗi cũng rơi lên người nàng rồi.
"Thật sự không phải con, thật không phải con, Thiệu Bằng, chàng tin tưởng thiếp, sao thiếp có thể động thủ với biểu muội." Sở Diệu Lạc nhìn vẻ quái dị trên mặt Trình Thiệu Bằng, đáy lòng càng ủy khuất.
"Nương, Diệu Lạc không đến mức hiển nhiên hại biểu muội như vậy, đồ là nàng tặng toàn bộ phủ cũng biết, nàng cần gì phải tự bôi nhọ mình." Trình Thiệu Bằng cũng cảm thấy không có khả năng, có ý định hại người hay không tạm thời không nói đến, nhưng thủ đoạn lộ liễu như này thật quá ngu ngốc.
"Vậy chẳng lẽ là ta mượn tay nàng hại Nhược Tình." Trình phu nhân lạnh lùng nói, khả năng này đã không trọng yếu, sự thật bày ngay trước mắt.
"Nương, người biết con không có ý này." Trong phòng có hai nữ nhân khóc, ngữ khí của Trình Thiệu Bằng trong mơ hồ lộ ra chút không kiên nhẫn.
"Đại phu nói, mặt biểu muội con muốn khôi phục không dễ, ít nhất cũng cần vài năm mới tốt." Trình phu nhân thở dài một hơi, làn da Lý Nhược Tình vốn nhạy cảm, ngày thường những mỹ cao không tốt liền bị dị ứng, đại phu cũng nói thẳng nghiêm trọng như này phải chăm sóc thật tốt mới từ từ khỏi, nhưng muốn khôi phục lại bộ dạng trước kia rất khó.
"Nhược Tình như thế này, hôn sự chỉ có thể trì hoãn, hài tử đáng thương này, vốn đã đến tuổi, trì hoãn hai năm nữa thì biết làm sao bây giờ." Trình phu nhân nói, hốc mắt cũng có chút đỏ.
"Nương, biểu muội là một cô nương thiện lương như vậy, nhất định có người thật lòng với biểu muội sẽ không để ý những thứ này, lại nói cũng không phải sau này không khôi phục được." Trình Thiệu Bằng nghe cũng cảm thấy có lỗi với Lý Nhược Tình, bất kể có phải Sở Diệu Lạc sai hay không, đồ là do thê tử hắn đưa đến, hắn tin tưởng nàng, nhưng nương có vẻ không.
"Chuyện này nếu để cho cữu cữu, cữu mẫu con biết, chắc chắn sẽ trách ta, Thiệu Bằng a, ta cũng biết con là đứa bé ngoan, sẽ không xem thường biểu muội con, Nhược Tình cùng con cũng quen biết từ nhỏ, không bằng để cho nàng gả vào Trình gia chúng ta, làm bình thê của con." Trình phu nhân liền thuận theo lời Trình Thiệu Bằng nói tiếp, "Nếu không, cữu cữu con chạy đến đây trách tội, con nói cho cữu con biết, thê tử con là không cẩn thận mới phá hủy gương mặt nàng, không phải cố ý, để cho vợ con đi bồi tội với ông ấy."
Trình Thiệu Bằng kinh ngạc nhìn Trình phu nhân, sao lại biến thành hắn cưới biểu muội, nhưng dưới tình huống như vậy, cậu hắn đang lúc làm ác bá một thành, chỉ có ông ấy chiếm tiện nghi người khác không có chuyện người khác ủy khuất ông ấy, nếu để Diệu Lạc đi xin lỗi, theo tính tình của cữu cữu, trực tiếp hủy dung Diệu Lạc mới là công bằng.
"Dì, không cần làm khó biểu ca, dù sao con đã như thế này, cũng chỉ làm dơ bẩn mắt biểu ca, ngày mai con liền về nhà, từ nay về sau làm bạn với thanh đăng, cũng tốt hơn lại đi nhớ đến những chuyện này." Lý Nhược Tình cắn chặt phiếm môi bật một tia đỏ tươi, đứng dậy chạy ra ngoài cửa, trong lúc đó còn có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của một nha hoàn ngoài cửa.
Trình phu nhân sai người đuổi theo, quay đầu nhìn Sở Diệu Lạc, giọng nói lãnh đạm, "Chuyện này mà truyền đến tai cữu cữu của Thiệu Bằng, ta sẽ không giấu giếm thay các ngươi."
"Nương!" Trình Thiệu Bằng gào to một tiếng, Trình phu nhân tức khắc trừng mắt nhìn hắn một cái, "Như thế nào, cữu cữu con chỉ có một nữ nhi như vậy, chẳng lẽ muốn ta thay các ngươi quỳ trước mặt hắn!"
"Nương, chuyện này thật sự không phải là con làm, con xuất phát từ hảo ý mới đưa thứ đó cho biểu muội, con cũng không biết vì sao lại thành thế này, có lẽ do thể chất của từng người."Sở Diệu Lạc phục hồi tinh thần, muốn để Thiệu Bằng cưới biểu muội, sao có thể!
"Được lắm, ngươi mang thứ này về, ta sẽ sai Lâm má má mỗi ngày giám sát ngươi dùng, nếu như ngươi dùng không có việc gì, đó chính là thể chất Nhược Tình yếu kém, chuyện này liền không trách được ngươi, chung quy ngươi là hảo ý." Trình phu nhân ý bảo Lâm má má lấy bình sứ đến, ngữ khí hòa hoãn một chút, "Diệu Lạc a, không phải nương muốn oan uổng ngươi, việc này cũng chỉ có cách này mới chứng minh là ngươi trong sạch."
Ban nãy Trình phu nhân còn nói đại phu khám ra trong này có độc, đảo mắt lại muốn Sở Diệu Lạc mang về chính mình dùng để chứng tỏ trong sạch, Sở Diệu Lạc vốn mặt mũi trắng bệch càng thêm không có huyết sác, trong lòng nàng đều rõ ràng hơn ai hết đến cùng thứ này có vấn đề hay không, nhưng mặc dù thứ này có vấn đề, lần này nàng bị oan uổng, trong lòng Sở Diệu Lạc nghẹn một ngụm khí không thể tiêu tan, nhìn ý cười như có như không trên mặt Trình phu nhân, trước mắt liền mơ hồ, té xỉu.
...
Đây đã là lần thứ hai Sở Diệc Dao nghe nói Đường tỷ ngất xỉu ở Trình gia, tin tức thực hoàn chỉnh, Sở Diệu Lạc hướng Lý Nhược Tình bày tỏ ý tốt, đem mỹ nhan cao lúc trước nàng ta sai Khổng Tước đem về cho nàng tặng cho Lý Nhược Tình, kết quả Lý Nhược Tình bị hủy dung, Trình phu nhân liền muốn Trình Thiệu Bằng cưới Lý Nhược Tình làm bình thê, Trình gia thiếu phu nhân ngất xỉu, sau khi tỉnh lại lại phát hiện có bầu.
Sở Diệc Dao nên nói là Đường tỷ vận khí tốt, hay là nàng ta vận khí quá kém, lựa chọn chịu oan bảo vệ mặt thì từ nay về sau sẽ có nhiều hảo tỷ muội lắm.
"Gần một năm rốt cuộc có thai, nhũ nương, đi chuẩn bị vài dược liệu giữ thai đưa qua Trình phủ, ta nghĩ về sau Đường tỷ nhất định cần dùng tới." Khóe miệng Sở Diệc Dao treo một tia cười, còn nói thêm, "Lại chuẩn bị một phần lễ chúc mừng cho Trình thiếu gia, tốt xấu Trình gia cùng Sở gia giao tình nhiều năm như vậy."
Mặc kệ Sở Diệu Lạc này vận khí tốt không tốt, Lý Nhược Tình là người xui xẻo nhất, lấy điều kiện Lý gia cần gì phải ủy khuất mình gả cho Trình Thiệu Bằng làm bình thê, Sở Diệc Dao đặt tay lên bàn nhẹ nhàng gõ gõ, đáy mắt lóe ra, trong lòng có chủ ý.
Lúc xế chiều Sở Diệc Dao liền ra ngoài, chỗ Hoài Sơn ở thật không dễ tìm, vòng một vòng bên trong con hẻm mới tìm được phòng kia, nhìn bên ngoài một dạng cũ nát giống hệt lúc ở Quan thành, đẩy cửa đi vào, Hoài Sơn ngồi bên cạnh giếng nước, trong ngực ôm một con