Hôm sau Thẩm Thế Hiên liền tới cửa hàng nhìn một chút, chợ phía Nam nhiều người, Sở Diệc Dao liền cho A Xuyên đi theo một chuyến, lúc xế chiều A Xuyên trở về, còn mang một phong thư Thẩm Thế Hiên gửi đến, chuyện cửa hàng cứ quyết định như vậy, ba ngày sau mời nàng đi một chuyến đến thôn nhỏ cách mười dặm đường ở ngoài thành Kim Lăng nhìn địa phương hắn chuẩn bị dùng để điêu khắc.
Trong thư viết, hắn đã đón lão sư phụ ở Quan thành đến thôn kia.
Sở Diệc Dao đặt thư xuống đứng lên, tìm một cái thôn nhỏ yên tĩnh, là vì tránh tai mắt không để người Thẩm gia phát hiện sao? Sở Diệc Dao có thể lý giải chút tính toán của Thẩm Thế Hiên, bên trong Thẩm gia hắn vừa không phải đại phòng lại không phải trưởng tử, trước giờ chỉ nghe tiếng trưởng tử Thẩm gia Thẩm Thế Cẩn là nhiều nhất, Thẩm Thế Hiên có thế nào cũng không thấy ai nhắc đến, sống trong một đại gia tộc như vậy, lòng người là thứ khó dò nhất.
"Tiểu thư, đây là đồ đại phu đến Trình gia khám bệnh viết." Khổng Tước cầm phương thuốc trong tay tiến vào, phía trên có viết nguyên nhân gây bệnh được đại phu xem bệnh cho Lý Nhược Tình viết xuống, nhét không ít bạc đại phu kia mới bằng lòng, Sở Diệc Dao chép lại một bản, còn một bản sai Khổng Tước đưa qua cho Hoài Sơn.
Tiền má má vừa đi đến thấy Sở Diệc Dao chỉ mặc đơn bạc vội vàng lấy quần áo từ trong ngăn tủ ra mặc cho nàng, một mặt nhắc đi nhắc lại, "Thời tiết này cũng không thể bị lạnh, mấy nha đầu kia đều chạy đi đâu rồi." Trong phòng không thấy một người.
"Đều đi làm việc, nhũ nương, con đã lớn như vậy sẽ tự biết chiếu cố mình tốt." Sở Diệc Dao vừa mặc áo, lôi kéo Tiền má má ngồi xuống.
"Ngày thường thế này cũng thôi, nhưng nếu tất cả đều có việc ra ngoài, bên cạnh tiểu thư cũng không thể không có ai, bây giờ lại tìm thêm vài người, bồi dưỡng vài năm, đến lúc tiểu thư xuất giá xem dùng được liền mang cả theo." Nhoáng một cái đã qua mười ba năm, qua hai năm nữa cũng nên định hôn sự cho tiểu thư, hiện giờ lại dạy thêm vài nha hoàn đến lúc đó vừa vặn.
"Việc này nhũ nương làm chủ là được." Sở Diệc Dao cười ngây ngô một tiếng, lười nhác tựa vào đệm tựa sau lưng, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, một mảnh xuân ý dạt dào.
"Có phải gần đây nhị thẩm đến chỗ đại tẩu xin dược." Sở Diệc Dao bỗng nhiên quay đầu lại, từ sau khi Trình gia truyền đến tin tức đường tỷ có thai nhưng thai tượng không ổn định, Tiêu thị một mặt cao hứng, một mặt lại tìm dược an thai khắp nơi, biết được Kiều Tòng An có hai cây sâm núi trăm năm, liền chạy đến muốn Kiều Tòng An lấy ra.
"Thiếu phu nhân không đáp ứng, hai cây sâm núi này là năm xưa phu nhân đưa cho thiếu phu nhân, an thai sao lại cần đặt nặng đồ quý như vậy, bổ quá thai quá lớn càng khó sinh." Tiền má má cũng đã sinh vài hài tử, lại đi theo bên người Sở phu nhân rất nhiều năm, đối với mấy chuyện này cũng hiểu chút ít.
"Bà ta là muốn lấy thương cảm của người khác ăn cướp đây mà." Lấy tính tình Tiêu thị, bà ta khẳng định muốn nuốt trọn cả hai cây, tốt xấu có thể lưu lại dự phòng, hơn nữa đồ tốt ai lại không nghĩ tự mình giữ lại, lại nhiều lần như vậy bà ta cũng không cảm thấy da mặt dày.
"Đó là phu nhân để lại cho thiếu phu nhân cùng tiểu thư, sao có thể ai muốn đều cho." Tiền má má sờ đầu Sở Diệc Dao, không khỏi cảm khái một câu, "Nếu không phải đường tiểu thư gả vào, qua hai năm nữa tiểu thư hẳn là con dâu Trình gia."
"Nhũ nương, lời này ở bên ngoài không thể nói."
Tiền má má lau mắt một chút vội gật đầu, "Biết, ta chỉ là thấy tiếc thay tiểu thư."
Sở Diệc Dao hừ cười một tiếng, "Có cái gì phải đáng tiếc, cho dù không phải đường tỷ gả trước, sau này con cũng sẽ không gả vào đó, bọn họ coi trọng cái gì còn không biết xấu hổ lấy ra nói." Bốn quản sự kia rời đi thì có hai người trực tiếp vào Trình gia làm, muốn nói đây là trùng hợp nàng một chút cũng không tin, mới đầu Trình phu nhân muốn giải trừ hôn ước Trình lão gia nửa câu cũng không phản đối, sau lại nhất định cho Trình Thiệu Bằng cưới đường tỷ, Trình lão gia lại bắt đầu có ý đồ với nàng, thật sự nghĩ nàng chỉ là con ngốc không nhìn ra ông ta rốt cuộc muốn cái gì.
"Nếu là lão gia phu nhân ở đây, tiểu thư sẽ không phải chịu ủy khuất này." Tiền má má thực đau lòng, tiểu thư nhà ai mà chẳng được nâng niu che chở trong lòng bàn tay, đến phiên tiểu thư của bà, tuổi còn nhỏ liền phải xem xét thấu triệt đối nhân xử thế bên ngoài.
"Nếu như cha và nương còn sống thì sao đám người nhà nhị thúc có thể xuất hiện ở đây." Thanh âm của Sở Diệc Dao cũng ảm đạm vài phần, phụ mẫu chính là thời trẻ làm lụng quá vất vả, mới có thể suy sụp thân mình mất sớm, bọn họ đều không được thảnh thơi hưởng thụ thành quả, cũng chưa kịp nhìn thấy nàng và nhị ca thành gia.
"Lão gia cùng phu nhân thiện tâm, ông trời nhất định sẽ phù hộ Sở gia." Tiền má má an ủi, Sở Diệc Dao khẽ cười, nàng cũng không biết phải nói ông trời là tốt hay không tốt, đời trước làm cho Sở gia sóng gió trắc trở như vậy, đảo mắt lại cho nàng một lần nữa sống lại.
"Tiểu thư, nhị thiếu gia tới." Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Bình Nhi kéo ra mành vừa mới nói xong, thân ảnh Sở Mộ Viễn liền xuất hiện ở cửa, trên mặt mang theo một mạt phẫn nộ, như là có chuyện bất mãn đang muốn phát tiết.
"Nhũ nương, chuyện nha hoàn vừa nói, ngài cứ kêu bà tử mang đến nhiều chút để chọn lựa, tuyển thêm vài người xuống dưới." Sở Diệc Dao nhàn nhạt phân phó, liền cho Tiền má má đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Sở Diệc Dao cùng Sở Mộ Viễn, Sở Diệc Dao cũng không có ý định đứng lên, chỉ ngồi ở kia nhìn hắn, đáy mắt thực bình tĩnh.
Nửa ngày, Sở Mộ Viễn trầm giọng nói. "Đồ đâu?"
Sở Diệc Dao cúi đầu nhìn hoa văn vẽ trên móng tay, lơ đãng nói. "Nhị ca đang nói vật gì."
"Muội đang giữ thư của ta." Sở Mộ Viễn dần dần mất kiên nhẫn, "Mau trả thư lại cho ta."
"Thư tín hàng ngày muội đều cho Bảo Sênh đem qua cho huynh hết rồi, chỗ này của muội không còn cái nào gửi cho huynh cả."
"Sở Diệc Dao, muội thế này là có ý gì, chẳng lẽ muội còn muốn xen vào chuyện ta cùng bạn bè lui tới, chuyện cửa hàng muội cũng xen vào, bây giờ ngay cả thư từ của ta cũng muốn trông nom, vậy có phải sau này ta cưới vợ sinh con muội cũng muốn quản đúng không!" Sở Mộ Viễn bỗng nhiên cao giọng rống lên, Sở Diệc Dao ngẩn ra, đáy mắt một mạt kinh ngạc cũng dần chuyển thành hỏa khí.
"Muội quản huynh? Có phải nếu muội mặc kệ huynh, huynh liền chạy tới Tào gia mang nàng ta ra hay không? Có phải liền chạy tới đoạt một tiểu thiếp trong tay Tào Tấn Vinh về đây hay không? Có phải liền để cho người khác nói Sở gia chúng ta giáo dưỡng không toàn, ngay cả thiếp thất nhà người ta cũng phải mơ ước?" Sở Diệc Dao đứng lên nghiêm nghị đối mặt với Sở Mộ Viễn, "Muội giữ lại chính là thư từ không nên gửi đến Sở gia, giữ lại chính là mặt mũi Sở gia chúng ta, giữ lại chính là thanh danh phụ mẫu đã mất, như thế nào, muội sai rồi? Ngược lại huynh nói một chút, đến nay Sở Diệc Dao muội đã làm sai chỗ nào mà để huynh chạy đến đây khởi binh vấn tội như này!"
"Tào Tấn Vinh căn bản là không thích nàng, nàng sống ở đó một chút cũng không được suиɠ sướиɠ!" Sở Mộ Viễn đỏ mặt lên, lại như cũ thô cổ quát.
"Bang" một tiếng.
Sở Diệc Dao phất tay liền cho hắn một cái tát, nơi lòng bàn tay truyền đến nóng rát đau đớn, cũng không đau bằng phẫn hận trong lòng nàng, nàng lập tức rống lên, "Nàng ta là thiếp của Tào Tấn Vinh, hắn có không thích nàng ta cũng không có quan hệ