Chuyện Sở đại tiểu thư quản lý cửa hàng Sở gia vài ngày sau truyền tin xấu, cũng không phải là chưa từng có nữ nhân phụ trách quản lý chuyện làm ăn trong nhà, thế nhưng đều là sau khi lập gia đình giúp đỡ gia đình chồng, Sở Diệc Dao chưa xuất giá, cũng không thể mang theo cả cửa hàng xuất giá, chẳng lẽ Sở gia muốn chọn người ở rể, nếu là như nói chọn ở rể, cưới một nàng dâu như vậy chỉ sợ cuộc sống cũng không quá tốt a.
Mà mấy ngày nay Sở Diệc Dao lại bận rộn xử lý thỏa đáng ít chuyện Nhị ca lưu lại, sau hôm tuyên bố đó cũng có không ít quản sự không phục, Sở Diệc Dao tạm thời gạt bọn họ sang bên, xử lý thỏa đáng chuyện trong tay, trực tiếp mang theo mấy quản sự không phục, đi gặp mặt hai thương hộ đã hợp tác lâu dài với Sở gia.
Đi làm cái gì? Tất nhiên là đòi nợ a.
Từ thời Sở lão gia bắt đầu làm ăn chỉ có hơn mười nhà hợp tác, trong hơn mười nhà này luôn có mấy nhà thích khất nợ tiền mua hàng, một hai lần thì hoàn hảo, có mấy nhà khuất nợ thành nghiện, thiếu bạc hai ba năm cũng không chịu trả mà vẫn đến nhập hàng bình thường, cũng không có hàng tồn trả lại, tra sổ sách liền hiểu ngay, sớm muộn gì sẽ cho thanh trừ.
Bởi vì đã hợp tác lâu dài, khi đó Sở lão gia cũng ngại đi đòi, cho nên tới bây giờ, này đã khất nợ thành thói quen.
Sở Diệc Dao cũng biết đạo lý hòa khí sinh tài* này, bất quá cũng không có đạo lý ủy khuất mình chịu đói, đi đút no bụng người khác.
*Hòa khí sinh tài: lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.
"Đại tiểu thư, Hứa lão gia kia hợp tác với chúng ta vài chục năm rồi, thế này..." Mấy cái quản sự vừa nghe là đi đòi tiền, lập tức đều do dự, vạn nhất lựa lời không tốt trực tiếp đánh mất hợp tác thì biết làm sao bây giờ.
Xuống xe ngựa, Sở Diệc Dao quay đầu lại nhìn bọn họ cười nói, "Cũng bởi vì hợp tác nhiều năm như vậy rồi, ta nghĩ Hứa lão gia sẽ không thể không biết xấu hổ, thấy tình hình của Sở gia hiện giờ, mà không lấy bạc ra trả nợ." Dẫn đầu đi vào cửa hàng Hứa gia, chưởng quầy trông giữ cửa hàng tiến lên nghênh đón, vừa thấy có người quen, liền cùng Chu quản sự phía sau Sở Diệc Dao khẽ cúi đầu chào hỏi.
Quen thuộc thì quen thuộc, chuyện nên hỏi vẫn phải hỏi, Chu quản sự nhìn thoáng qua Sở Diệc Dao, thấp giọng hỏi chưởng quầy. "Chưởng quầy, xin hỏi Hứa lão gia đâu."
"Lão gia ở bên trong, ta đi tìm." Chưởng quầy vừa nhìn tình hình không đúng lắm, xoay người muốn đi hậu viện tìm Hứa lão gia, Sở Diệc Dao dứt khoát nhìn lại trong cửa hàng hắn, Hứa lão gia này hợp tác với Sở gia không ít năm, cũng cùng cha có quen biết đã lâu, mỗi một lần Sở gia về hàng đều đưa nhóm đầu tiên qua cho bọn họ, bất quá Sở gia giao hàng nhanh, mà tốc độ bọn họ đưa tiền lại chậm vô cùng.
Hứa lão gia có tất cả năm sáu cửa hàng như vậy, trong đó có bốn cửa hàng đều là bán đồ sứ, nhìn qua kệ trưng bày, bốn cửa tiệm đồ sứ thì có ít ba gian là hàng từ Sở gia, Sở Diệc Dao mới không tin bọn họ không bán được cho nên không có tiền trả Sở gia, đã bán không tốt mà lần nào Sở gia về hàng cũng đến lấy.
Hứa lão gia đi ra rất nhanh, vừa thấy là Sở Diệc Dao, cười mời bọn họ đến phòng nghỉ đằng sau, sai tiểu nhị châm trà, "Hôm nay Sở tiểu thư tới là có chuyện gì, có phải cửa hàng có hàng mới muốn bày bán chỗ ta đây hay không, cứ việc lấy ra, Hứa thúc bày chỗ bắt mắt nhất cho ngươi."
Hứa lão gia vỗ ngực hứa hẹn, hai năm nay Sở gia càng ngày càng tốt, buôn đồ sứ, chưa nói tới nhập hàng giá thành thấp hơn so với nhà khác, chỉ riêng về chất lượng là khỏi phải bàn cãi, đồ còn rất mới, thường thường nhà khác còn chưa có, bọn họ đã có.
"Hứa thúc, hôm nay cháu đến là vì chuyện khác, Chu quản sự." Sở Diệc Dao cũng không có ngồi xuống, ra hiệu Chu quản sự lấy sổ sách tới, Sở Diệc Dao trực tiếp đặt ở trước mặt Hứa lão gia, "Hứa thúc, ngài đã khất nợ cửa hàng chúng cháu hơn ba năm tiền hàng, tổng số cộng lại cũng gần vạn lượng bạc, nói cách khác, trước lúc Đại ca tiếp quản ngài cũng đã thiếu bạc, đến bây giờ cũng không hoàn."
Hứa lão gia cũng là người từng trải, chuyện đòi tiền này cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ là sửng sốt một chút liền cười hơ hớ nhìn Sở Diệc Dao nói, "Sở tiểu thư ngươi là không biết a, ta đây làm ăn ít vốn, lãi chậm, hàng đợt vừa rồi đến bây giờ ba tháng cũng chưa bán hết, còn có hàng tồn năm ngoái cũng không ít, chờ chúng ta bán hết thứ này, ta liền đem bạc đưa qua cho ngươi."
"Kia Hứa thúc đúng là suy nghĩ cho Sở gia chúng cháu, hàng tồn năm ngoái còn nhiều, năm nay còn nhập vào không ít hàng mới, tình nguyện chính mình bán không được cũng không đành lòng xem chúng cháu lỗ hàng a." Sở Diệc Dao ngược lại cười nói, "Đã như vậy, cháu cũng không thể khiến Hứa thúc tiếp tục khó xử, dù sao mỗi nhà đều phải nuôi nhiều nhân công, danh sách đơn đặt hàng sáu tháng cuối năm của Hứa thúc, sau khi trở về cháu liền cho người trả lại, khi nào cửa hàng của Hứa thúc bán hết hàng tồn, đem bạc giao rõ ràng, thì khi đó lại đến nhập hàng, càng nhập nhiều hàng thì kho càng tồn nhiều."
Hứa lão gia ngẩn ra, đây là cố ý không giao hàng, trả lại đơn đặt hàng, cửa hàng của hắn còn muốn tiếp tục làm ăn như thế nào, Sở gia đại tiểu thư trực tiếp chặn đường lui của cả hai nhà, nếu muốn tiếp tục hợp tác phải trả hết nợ, nếu không không có thương lượng.
Nghĩ tới đây Hứa lão gia không khỏi có chút buồn cười, quả nhiên chỉ là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện, chuyện làm ăn mà muốn xử lý như nàng, những thương hộ khác đã sớm bị dọa chạy, hắn có thể tìm nhà khác hợp tác, Sở gia khó tìm được đại lý mới, Hứa lão gia nghiêm mặt nói, "Sở tiểu thư, chưa từng nghe nhà buôn nào bắt buộc thương hộ nhập hàng là phải trả toàn bộ một lúc, chúng ta đều là làm ăn nhỏ lẻ ít vốn, khất nợ một hai phần là điều khó tránh khỏi, còn nữa hợp tác đã nhiều năm như vậy, cũng không thể bùng số bạc này của ngươi."
"Hứa lão gia, đúng là ngài không chỉ một hai lần đến trả nợ, nhưng mà bắt đầu từ năm thứ ba hợp tác, mới đầu là một năm trả một lần, về sau liền biến thành hai năm trả một lần, còn lần này đã hơn ba năm không thấy đến, cũng biết vì cửa hàng ngài gần đây lại muốn quay