Ngày mười sáu tháng năm, sinh nhật Kiều Tòng An, là Sở Diệc Dao đặc biệt yêu cầu làm, mời không ít khách nhân, sau khi Đại ca qua đời Sở phủ chưa từng được náo nhiệt như hôm nay. Một ngày trước bữa tiệc, công việc trong nhà lu bù lên, sáng sớm ngày mười sáu, Tần Mãn Thu tới từ sớm, không bao lâu sau Vương Gửi Đình cũng mang theo Vương Gửi Lâm đến, Sở Diệc Dao đã quen thuộc bọn họ, liền để cho bọn họ tự hành tùy ý, Sở Diệc Dao thì đứng ở đại sảnh cùng đại tẩu đón khách.
Không bao lâu khách nhân đều lục tục đến đây, Sở Diệc Dao chịu trách nhiệm tiếp đãi lớp thanh thiếu niên, Kiều Tòng An thì mang theo mấy vị phu nhân đến vườn hoa xem diễn.
"Diệc Dao, muội xem." Tần Mãn Thu chỉ vào xa xa, Sở Diệu Lạc cùng Trình Thiệu Bằng tản bộ, trong giọng nói lộ vẻ khinh thường, "Tháng sau sẽ cưới bình thê, hắn thật đúng là có số hưởng tề nhân chi phúc*."
*Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang suиɠ sướиɠ, nhiều thê thiếp.
Một bên Vương Gửi Lâm ăn trái cây, nói chen vào. "Mãn Thu tỷ, tỷ là đang châm chọc Trình đại ca."
"Tiểu tử, đệ đúng là hiểu ta, gần đây thông minh a." Tần Mãn Thu một chưởng chụp lấy trái cây trong tay hắn, Vương Gửi Lâm nói không lại nàng, lập tức hướng Nhị ca cáo trạng, "Nhị ca, huynh xem tỷ ấy không dịu dàng một chút nào, đệ muốn đi nói với nương, nàng đều là giả bộ."
Tần Mãn Thu trực tiếp cướp mâm đựng trái cây trước mặt mình uy hiếp nói. "Nếu như đệ dám đi, ta liền đem một lu rùa đen đệ nuôi đi hầm cách thủy làm canh đại bổ."
"Mãn Thu, chú ý chút." Vương Gửi Đình làm bộ trầm mặt khẽ quát, "Sao nàng có thể uy hiếp Tam đệ, còn nói muốn hầm cách thủy rùa đen của đệ ấy."
Tần Mãn Thu liền buông tay, ngẩng đầu thấy có trưởng bối đi đến, rất nhanh ngay ngắn ngồi dậy, đặt mâm đựng trái cây trên đầu gối, vẻ mặt cười khanh khách nhìn Vương Gửi Lâm. "Vậy thì lại nuôi thêm hai năm đi."
Vương Gửi Lâm vừa muốn phản bác, sau lưng truyền đến âm thanh của Trương phu nhân, "Đều ở đây a, Tử Lăng, con ở nơi này cùng mọi người vui đùa, nương đi tìm Tần đại phu nhân các nàng nói chuyện một lát."
Trở lại một chuyến, lúc này Trương Tử Lăng nồng đậm phong độ người trí thức, ngồi xuống, Vương Gửi Lâm vừa bị Tần Mãn Thu trêu trọc, tới cùng với hắn hỏi chuyện Lạc Dương, Sở Diệc Dao thấy bọn họ tán gẫu vui vẻ đứng dậy đi tiền viện, Nhị cữu mẫu Dương thị vừa mang theo hai biểu tỷ đến.
"Bình Nhi, ngươi mang cữu phu nhân đến chỗ các vị phu nhân, biểu tỷ, các tỷ đi theo ta ra vườn sau ngồi đi." Sở Diệc Dao mang theo Hình Tử Thù và Hình Tử Ngữ vừa đi qua hành lang tiền viện, liền thấy Tiêu thị mang theo hai nữ nhi đi tới, vừa nhìn thấy Sở Diệc Dao, nụ cười trên mặt Tiêu thị tràn ra vài phân.
"Diệc Dao, tìm được ngươi a, Diệu Phỉ, các con theo Diệc Dao qua bên kia, người trẻ tuổi nên ở một chỗ với nhau, quen biết nhiều một chút." Sau khi rời Sở phủ Tiêu thị cũng có giao tiếp thê tử các vị quản sự quen biết Sở Hàn Lâm, nhưng từ trong đáy lòng Tiêu thị xem thường bọn họ, chớ nói chi là gả con gái cho con trai họ, cho nên lần này trở lại đây, bà ta dùng hết sức xem hôm nay có ai thích hợp.
Sở Diệc Dao đành phải bọn họ theo cùng, đến vườn sau, Tần Mãn Thu đã đi dạo ở trong vườn, trong đình chỉ còn lại Vương Gửi Lâm cùng Trương Tử Lăng thân thiệt nói chuyện về Lạc Dương.
Tỷ muội Hình Tử Ngữ chưa từng gặp qua Trương Tử Lăng, Sở Diệc Dao giới thiệu cho các nàng, tỷ muội Sở Diệu Phỉ cũng ngồi xuống theo. "Biểu tỷ, đây là Trương công tử."
"Trương công tử, thành Lạc Dương có phải là rất đẹp hay không." Sở Diệu Phỉ vừa thấy bộ dáng Trương Tử Lăng hào hoa phong nhã liền bị hấp dẫn, nghe bọn họ nói chuyện liên quan đến Lạc Dương, chen vào một cách tự nhiên, Sở Diệc Dao một bên nhìn, mấy người này, chỉ cần gặp được người ưu tú, các nàng đều không quên biểu hiện mình.
"Mỗi nơi mỗi vẻ, vẻ đẹp thành Lạc Dương và Kim Lăng không giống nhau." Trương Tử Lăng lễ phép cười trả lời Sở Diệu Phỉ, tiện đà nhìn về phía Sở Diệc Dao, "Sở tiểu thư, nghe mẹ ta nói lần trước ngươi bị thương, hôm nay thân thể đã khá hơn chưa?"
"Đa tạ Trương công tử quan tâm, đã tốt hơn nhiều." Sở Diệc Dao cũng cười, cảm thấy trong đình vô cùng chật chội bí bách, vì vậy nói với Hình Tử Thù, "Biểu tỷ, nếu không chúng ta ra đi dạo chút."
Vừa nghe Sở Diệc Dao muốn đi ra ngoài vườn, trên mặt Sở Diệu Phỉ quẹt một vẻ vui mừng, bất quá ngay một khắc sau, Vương Gửi Lâm liền gào to lên tiếng, "Ta cũng ngồi mệt mỏi, cùng nhau đi đi Tử Lăng."
Vương Gửi Lâm luôn dễ dàng quen thân, mới chỉ tán gẫu trong chốc lát như vậy liền trực tiếp kêu tên thân cận, Trương Tử Lăng cười cười gật đầu đồng ý.
"Nhị tỷ, chúng ta cũng đi dạo một chút đi." Sở Diệu Lam nhìn ra quẫn bách trên mặt tỷ tỷ, mở miệng đề nghị, lôi kéo tay tỷ tỷ đứng lên, tự nhiên đi theo phía sau Vương Gửi Lâm ra ngoài.
Trong vườn rộng rãi hơn, mọi người cũng không cần phải ngây ngốc ở một chỗ, Vương Gửi Lâm cùng Trương Tử Lăng tán gẫu suиɠ sướиɠ, hai người làm bạn vừa đi vừa nói vòng quanh ao nhỏ, Sở Diệu Phỉ ở sau lưng khẽ dậm chân, phun một tiếng, "Vương tam thiếu gia này, sao lại như vậy!"
"Nhị tỷ, tỷ thích người như Trương công tử làm vị hôn phu?" Sở Diệu Lam hỏi, lập tức mặt Sở Diệu Phỉ liền đỏ, xấu hổ mắng Sở Diệu Lam nói bậy, trong lòng lại đối với hôn sự của mình có chút ít mơ màng.
Đại tỷ gả vào Trình gia, nàng cũng muốn tìm một nhân tài ưu tú, gia thế bối cảnh đồng dạng đại tỷ phu, Trương công tử này, đầy bụng kinh luân có thể so với thương nhân chỉ biết chuyện làm ăn văn nhã hơn nhiều.
Nếu là có thể lấy hắn, vậy cũng khá tốt.
Sở Diệu Lam nhìn mặt Nhị tỷ ửng đỏ, tiến đến cạnh tai nàng nhẹ nhàng nói, "Nhị tỷ, muội có cách này..."
Sở Diệu Phỉ càng nghe càng cảm thấy xấu hổ muốn chết, trực tiếp bấm cánh tay Sở Diệu Lam một cái, "Muội đang nói bậy bạ gì a, mắc cỡ chết người!"
"Qua hôm nay tỷ không còn được thấy hắn đâu." Sở Diệu Lam ở một bên nhắc nhở.
"Muội không nên nói nữa!" Sở Diệu Phỉ bụm mặt dậm chân một cái, lập tức đi ra ngoài, khóe miệng Sở Diệu Lam cong lên cười một cái, Nhị tỷ chính là nghe lọt rồi.
...
Đối với Sở Diệc Dao mà nói đây có lẽ là oan gia ngõ hẹp, đi quanh hòn non bộ nàng còn có thể gặp được