Ý tứ của Thẩm lão gia tử đã đủ rõ ràng, yêu cầu Thẩm Thế Hiên rời trọng tâm về Thẩm gia, những thứ bên ngoài kia xem như luyện tập, không nên tốn tâm tư. Nhưng đối với hắn mà nói, những thứ đó đều rất quan trọng, hắn có kế hoạch của hắn.
Nhìn ra Thẩm Thế Hiên băn khoăn, Thẩm lão gia tử lui một bước nói. "Cháu đi theo cha cháu làm quen chuyện cửa hàng trước, Đỉnh Duyệt tửu lâu vẫn liên tục không có người quản lý, chờ quen thuộc chuyện trong cửa hàng, cháu liền đi Đỉnh Duyệt lâu."
Thẩm Thế Hiên gật gật đầu, Thẩm lão gia tử để cho hắn mang theo cái hộp kia đi ra ngoài, một lát sau, Giang quản gia đi đến nói với ông, "Lão gia, ruộng đất trong tay Điền gia kia, đã bán."
Thẩm lão gia tử mới ngồi xuống lập tức đứng bật lên, thần sắc ngạc nhiên, "Bán cho ai!"
Giang quản gia lắc lắc đầu, tin tức cũng vừa mới truyền về. "Hiện tại còn không biết, ruộng dâu thôn trang kia chỉ phái người tới nói, Điền gia đã bán rồi."
"Đám người bảo thủ đó!" Thẩm lão gia tử mắng một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc không thua gì thời điểm Giang quản gia nghe tin tức, "Chuyện này đã sớm thương lượng, như thế nào bọn họ nói thay đổi liền thay đổi."
"Chỉ sợ là vì chuyện đại thiếu phu nhân qua đời." Giang quản gia ở một bên nhắc nhở.
"Thời điểm nữ nhi của bọn họ còn sống, Thẩm gia chưa từng bạc đãi qua, bọn họ còn nháo không đủ, nhất định phải cả đời không qua lại với nhau mới vui chắc!" Thẩm lão gia tử không hiểu Điền gia vì cái gì lật lọng, trong lúc nhất thời bởi vì Điền thị bệnh qua đời không chịu nổi đả kích kêu người rút đơn hàng, Thẩm lão gia tử còn có thể hiểu được, dù sao Điền thị là ấu nữ của Điền lão gia lúc đã lớn tuổi, Điền gia một đám con trai chỉ có một nữ nhi là nàng, trên dưới Điền gia đều thương yêu vô cùng. Nhưng chuyện đã qua mấy tháng, chuyện mua bán ruộng dâu đã nói từ trước, hiện giờ cũng thay đổi, đây là Điền gia ngay cả làm ăn cũng không muốn tiếp tục làm với bọn họ.
"Đi tra, người nào mua!" Thẩm lão gia tử phân phó Giang quản gia đi tra rõ ràng chuyện ruộng dâu này, đã sớm xem trọng mảnh đất này, mua sớm mua muộn đều giống nhau, không nghĩ tới lúc này sẽ xảy ra sự cố.
...
Đại phòng Thẩm gia.
Nghiêm thị mang theo con trai trở về viện tử, sai má má đi mang cháu gái đến, chính mình thì lôi kéo con trai vào phòng, "Thế Cẩn a, bây giờ lão gia tử cũng muốn Thế Hiên đến cửa hàng, con phải để tâm nhiều hơn." Chi thứ hai ở trong mắt Nghiêm thị vẫn luôn không xuất sắc, cho nên bà cũng không để vào mắt, hôm nay lão gia tử vừa nói như vậy, bà mới bắt đầu để ý.
"Thế Hiên tuổi cũng không nhỏ, lúc con mười hai tuổi đã theo cha đến cửa hàng." Thẩm Thế Cẩn hơi trầm mặt có chút không thèm để ý, nhưng đáy mắt lộ ra lại không phải như vậy.
"Nhưng tổ phụ con cho tới bây giờ chưa có nhắc qua như vậy, hiện giờ vợ con vừa mất, con mới có một đứa bé, Thế Hiên cũng đến tuổi thành thân, chẳng lẽ trưởng tôn còn định để nhị phòng bọn họ sinh trước!" Nghiêm thị tất nhiên tin tưởng năng lực con mình, bà quan tâm nhất là chung thân đại sự của con trai.
"Nương, nàng mới đi chưa tới nửa năm, người làm như vậy người ngoài sẽ cho cảm thấy chúng ta bức tử nàng." Thẩm Thế Cẩn không đồng ý, hôm nay quan hệ cùng Điền gia đã gần như quyết liệt, nếu hắn lập tức tái hôn, quan hệ này liền vĩnh viễn không có biện pháp chữa trị, thê tử đã qua đời, hắn không thể nào biết thê tử đã nói gì cùng Điền gia để bọn họ đột nhiên thay đổi thái độ như vậy.
"Cũng không phải thành thân ngay, chỉ định hôn sự trước sang năm thì thành thân, con còn trẻ, cũng không thể vì nàng thủ tang không cưới, nàng lại không lưu lại con trai, Thẩm gia chúng ta cũng không thể không có con nối dõi tông đường." Theo Nghiêm thị thấy, Điền gia đã trở mặt còn sợ gì nữa, bà chọn con dâu cứ chọn, người muốn gả vào Thẩm gia còn nhiều mà, huống chi hiện giờ Thẩm gia chưa có tôn tử, con dâu mới vào cửa chỉ cần sinh một nhi tử, lập tức an ổn vị trí đại thiếu phu nhân.
"Trong lòng nương hiểu rõ, con yên tâm, nương sẽ tìm một nhà tương tự Điền gia cho con, so với Điền gia tốt hơn, muốn cho tổ phụ con biết rõ, Thẩm gia này, tóm lại còn phải dựa vào con cùng cha con, mấy cái chi thứ hai cũng không tạo nổi sóng gió gì!" Nghiêm thị thề son sắt an ủi con trai.
"Vẫn là không nên ồn ào, vì chuyện Điền gia, tổ phụ đã không hài lòng đối với con." Thẩm Thế Cẩn lại cau mày nói, tổ phụ nói cho nhị đệ đến hỗ trợ chính là hành động thể hiện bất mãn trực tiếp nhất đối với mình, "Chờ chuyện này qua trước đã."
"Nương biết rõ, con yên tâm." Nghiêm thị vỗ vỗ bả vai của con trai, nhìn thấy má má mang cháu gái đi tới, vẫy tay lại đây cho Thẩm Thế Cẩn bồi tiểu hài tử nhiều hơn.
...
Sở gia, Sở Diệc Dao đếm một chồng khế đất lớn kia, vừa lòng thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai người Khổng Tước và Bảo Sênh đều nở nụ cười, Khổng Tước lấy cái hộp ra cho nàng cất khế đất nói, "Tiểu thư, bộ dạng này của ngài giống thần giữ của mười phần."
"Nếu cho ngươi ôm một cái hộp, bên trong tất cả đều là bạc ngân phiếu, ngươi cao hứng không?" Đây là chuyện vui ngoài ý muốn, Sở Diệc Dao cũng khéo ăn may, thừa cơ hội Điền gia cùng Thẩm gia trở mặt mua lại ruộng dâu này, Điền lão gia cũng là người nói một không hai, nói không bán cho Thẩm lão gia tử liền không bán, cũng còn người khác đang xem chừng, Sở Diệc Dao liền trực tiếp chen vào mua đứt mảnh đất này.
"Tiểu thư, vậy ngài đặt mua nhiều đất đai như vậy muốn làm cái gì." Khổng Tước cẩn thận khép cái hộp lại, đem khế đất vào tủ khóa lại, Sở Diệc Dao đã đem tất cả đồ nàng để dành lấy ra đi mua, không đủ còn hỏi mượn thiếu phu nhân một chút.
"Tự có chỗ hữu dụng, chuyện này không được nói với người khác, nhũ nương cũng không cho nói, liền hai người các ngươi biết thôi." Sở Diệc Dao cầm trong tay khế đất một đỉnh núi nhỏ khác, nhắc nhở, "Có người hỏi cũng đừng nói."
Khổng Tước cùng Bảo Sênh gật gật đầu, Sở Diệc Dao cầm lấy khế đất núi nhỏ kia chuẩn bị đi tìm nhị cữu, Bình Nhi đi tới, nói là có người tới cửa tìm tiểu thư, có tin tức quan trọng muốn nói với nàng.
Sở Diệc Dao đến cửa lớn, một người phụ nữ mặc y phục màu xám tro đứng ở bên ngoài, trên đầu bọc khăn lông, trong ngực ôm một cái giỏ, nhìn thấy nàng đi ra, trên mặt vui mừng, "Sở đại tiểu thư, ta có tin tức ở nhà cách vách."
Hôm đó Sở Diệc Dao cho Khổng Tước đi chào hỏi vài hộ ở phụ cận căn nhà nhị ca, có tin tức gì có thể đến Sở gia nói cho nàng biết, nàng nhất định sẽ trả thù lao. "Tin tức gì mời nói."
"Sáng sớm hôm nay người trong nhà sát vách không biết vì cái gì ầm ĩ lên, vốn là người nữ điên điên khùng khùng kia đột nhiên nói muốn đi, mọi người đều kéo đến ngoài nhà, người nam lại kéo nàng trở về trong phòng, hai người ầm ĩ nói cái gì nuôi không sống, nuôi công việc, người nữ đẩy người nam kia nói trở về Sở gia." Sở Diệc Dao hơi híp mắt lại, nhìn phụ nhân, "Sau đó thì sao."
"Về sau không biết người nữ kia nói cái gì phải đi, người nam liền tát nàng một cái, hai người lại ôm ở một chỗ." Người phụ nữ đem những gì buổi sáng nhìn thấy đều hết sức toàn lực nói ra, "Sau đó hai người cũng không có tiếng động gì khác, nói cái gì cũng không nghe rõ."
Sở Diệc Dao ra hiệu Khổng Tước cho nàng năm lượng bạc, phụ nhân kia cầm bạc mở miệng cắn một chút, nét mặt tươi cười cúi đầu chào Sở Diệc Dao ba cái, vô cùng cao hứng rời đi.
Sở Diệc Dao nhìn phụ nhân kia, nghe ý tứ của nàng, xem ra nhị ca chiếu cố Uyên Ương vô cùng tốt, nàng