Có Sở Ứng Trúc ở đây, bữa cơm đoàn viên này cũng không ngột ngạt, trong bữa ăn, thỉnh thoảng Sở Ứng Trúc lại hỏi Sở Mộ Viễn ở bên ngoài đã làm gì, Sở Mộ Viễn á khẩu không biết trả lời thế nào, Kiều Tòng An cũng không ngăn cản, đến cuối cùng Sở Ứng Trúc phải không ngừng lấp đầy bụng, vì thời điểm mọi người dùng bữa, hắn còn đang bận hỏi chuyện.
"Nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai nói sau." Đợi đến lúc kết thúc, Kiều Tòng An nói một câu khuyên bọn họ đều trở về, Sở Diệc Dao trở lại Di Phong viện, nàng hiểu ý đại tẩu, sợ mình và nhị ca lại phát sinh tranh chấp, không bằng để vài ngày bình tĩnh, nhưng trở về phòng nàng lại lăn qua lộn lại không ngủ được.
Bảo Sênh canh giữ bên ngoài bình phong nghe được động tĩnh, thử dò xét gọi nàng một tiếng, Sở Diệc Dao ngồi dậy, "Theo ta đi ra ngoài một chút."
Bảo Sênh đứng lên kéo màn trướng ra, choàng áo khoác cho nàng, Sở Diệc Dao ra ngoài sân viện đứng một hồi, lại đi về phía hoa viên.
Gió đêm thổi hơi lạnh, bốn phía yên lặng vô cùng, Sở Diệc Dao đến gần hoa viên, ánh trăng mơ hồ làm nổi bật bóng người xa xa bên hồ nước.
"Ngươi ở lại đây canh giữ." Nhận ra là ai, Sở Diệc Dao cho Bảo Sênh lưu lại tại chỗ, tự mình đi tới, Sở Mộ Viễn đứng bên cạnh hòn non bộ, quay đầu nhìn về phía bên này.
Hai người đứng ở đó cũng không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nguyệt tĩnh nhân an.
Hồi lâu, Sở Mộ Viễn mở miệng, "Ta đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện."
Sở Diệc Dao cúi đầu nhìn đường đá dưới chân, giọng nói thật bình tĩnh, "Cũng không tính là rất nhiều."
Lại một khoảng yên tĩnh, Sở Mộ Viễn nghiêng đầu nhìn nàng một cái, từ khi hắn bỏ đi đến bây giờ, hơn một năm, Diệc Dao đã trở thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều, hắn thật sự đã bỏ lỡ quá nhiều, trong sân mới thêm nha hoàn hắn không biết, đại thúc đại thúc mà Ứng Trúc gọi không ngừng miệng hắn cũng không biết.
"Diệc Dao, nhị ca sai rồi." Giữa tiếng thở dài thật dài, Sở Diệc Dao nghe ra Sở Mộ Viễn hối hận, nàng nhấc chân lên đá viên đá trên đường, hòn đá lăn vài vòng rơi vào bụi cỏ, "Biết rõ hiện tại nàng ở nơi nào không?"
Không thể tránh nói đến chuyện của Uyên Ương được, đây là cây gai chen ngang huynh muội hai người bọn họ, liên tục tổn thương lẫn nhau, Sở Diệc Dao ngẩng đầu nhìn hắn, "Nhị ca thật sự buông xuống sao."
"Nếu không sai, hẳn là nàng đã đến Ân gia, sau khi rời khỏi Kim Lăng ta không nghe tin tức của nàng." Sở Mộ Viễn rời khỏi Kim Lăng từ tháng năm, sao Uyên Ương có thể ngây ngốc ở lại trong căn nhà cũ nát kia, nhất định sẽ đi tìm Ân Trường Dạ mới đúng.
"Buông!" Sở Mộ Viễn lại nói, đêm đó sau khi rời đi hắn liền thông suốt, nhổ cái u ác tính nhất định sẽ đau, nhưng đau nhất thời còn tốt hơn để nó âm ỉ trong lòng cả đời.
Sở Diệc Dao nhìn chằm chằm vào hắn, giọng điệu không để cho hắn từ chối. "Nếu đã buông xuống, vậy huynh cũng nên thành gia lập nghiệp, dù sao tuổi tác huynh cũng không còn nhỏ."
Khóe miệng Sở Mộ Viễn giương cao một mạt chua xót, đưa tay sờ đầu nàng, có chút bất đắc dĩ, "Diệc Dao, muội cứ không tin nhị ca như vậy sao?"
"Tựa như tảng đá này, đá đi xa, nó sẽ không thể trở về, nếu muốn mang nó về, huynh sẽ phải tự mình đi nhặt." Sở Diệc Dao nhẹ đá tảng đá dưới chân, nhìn nó lăn xa giống như sự tín nhiệm của nàng đối với Sở Mộ Viễn bị hắn một lần một lần đẩy đi xa, nếu muốn nàng lại tín nhiệm hắn như quá khứ, hắn sẽ phải tự mình đi nhặt từng mảnh từng mảnh về.
"Tốt, vậy thì thành gia lập nghiệp." Thật lâu, bên tai Sở Diệc Dao vang lên âm thanh của Sở Mộ Viễn, "Thực xin lỗi, là nhị ca không hiểu chuyện, để muội nhọc lòng vì ta lâu như vậy, sau này liền đổi thành nhị ca chiếu cố mọi người."
Sở Diệc Dao một loại cảm giác nói không nên lời, có chút thoải mái, hoặc như là thở phào nhẹ nhõm, lo lắng chất chứa suốt ba năm rốt cục chấm dứt. Từ nay về sau người tên Uyên Ương này thật sự sẽ không xuất hiện trong sinh mệnh của nhị ca nữa, nàng không cần lo lắng Tào Tấn Vinh uy hiếp, không cần lo lắng nhị ca biết những chuyện nàng làm, kết quả kiếp trước, đời này sẽ không phát sinh nữa.
"Khuya lắm rồi, muội nên trở về ngủ đi, ngủ nhiều một chút, ngày mai ta sẽ đến cửa hàng thay muội." Sở Mộ Viễn thấy nàng sững sờ, vỗ vỗ lưng nàng kêu nàng trở về đi ngủ.
...
Một đêm này, nàng ngủ vô cùng an ổn, vừa rạng sáng ngày hôm sau tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã sáng rõ, vừa hỏi canh giờ thế nhưng đã giờ Tỵ, Sở Diệc Dao vội vàng gọi Bảo Sênh, y phục mặc một nửa mới nhớ tới lời tối hôm qua Sở Mộ Viễn đã nói, ngẩng đầu lên mông lung hỏi Bảo Sênh, "Có phải nhị thiếu gia đã trở lại hay không?"
"Nhị thiếu gia đã đến cửa hàng, này có tính là đã trở lại không ạ." Bảo Sênh đi tới chỉnh sửa y phục thay nàng, "Tiểu thư, ngài muốn đến cửa hàng?"
"Không đi." Sở Diệc Dao chỉ sợ mình đang mơ mà thôi.
Ăn xong điểm tâm sáng, Sở Diệc Dao đột nhiên phát giác không có việc gì làm, suốt một năm qua đều là sáng sớm dậy ăn sáng xong đi cửa hàng, ngây ngốc ở đó đến trưa về nhà dùng bữa, xế chiều, hoặc là đi dạo trong cửa hàng, hoặc là xem chút sổ sách, hiện giờ bỗng nhiên rảnh rỗi, Sở Diệc Dao cũng không biết mình muốn làm gì.
Khổng Tước thấy nàng nhàm chán, bưng trái cây đã cắt xong đến đề nghị. "Tiểu thư, không bằng đến viện của Hoài tiên sinh ngồi một chút, gần đây tiểu thiếu gia luôn cùng Hoài tiên sinh học đánh quyền."
"Đi chuẩn bị một ít thức ăn mang qua." Sở Diệc Dao gật gật đầu, cho Khổng Tước cầm lấy hộp cơm cùng mình đến viện tử Hoài Sơn.
Sở Ứng Trúc vừa đánh xong một bộ quyền, đang ngồi nghỉ ngơi ở trong sân, vừa thấy Sở Diệc Dao đến, còn nói muốn đánh cho nàng xem.
Sở Diệc Dao lấy khăn ra lau mồ hôi thay hắn, "Gấp cái gì, ăn trước, Hoài đại thúc của cháu đâu." Sở Diệc Dao nhìn một vòng cũng không thấy thân ảnh Hoài Sơn, cầm cây dĩa trúc xiên miếng trái cây đưa cho Sở Ứng Trúc.
"Đại thúc có việc đi ra ngoài, kêu cháu luyện ba lần xong rồi về nghỉ ngơi." Sở Ứng Trúc đói bụng, chỉ chốc lát cái đĩa kia đã thấy đáy, sau khi ăn xong Sở Ứng Trúc đánh quyền pháp Hoài Sơn dạy trước mặt nàng một lần, chợt nhớ ra cái gì đó, cao hứng nói với Sở Diệc Dao, "Cô cô, đại thúc nói muốn dạy cháu cưỡi ngựa, cô cô cũng đi được không, chỉ cần cô cô đi, nương cũng sẽ đi."
Sở Diệc Dao bóp mặt của hắn một cái, nửa câu sau mới là trọng điểm hắn muốn nói a, "Cháu cứ thích đại thúc như vậy, còn muốn cho nương cháu cùng đi."
"Cháu càng thích cô cô hơn." Sở Ứng Trúc lao tới ôm chân nàng không buông tay, cười hắc hắc giải thích, "Cháu cũng muốn nương ra ngoài chơi cùng cháu." Sau cùng lại bổ sung một câu, "Tốt nhất nhị thúc, cô cô cùng nương đều đi!" Tâm tư của Sở Ứng Trúc rất đơn giản, chính là muốn người một nhà đều đi chơi.
Hai người đang chơi đùa,