Tào Tấn Vinh cũng không phải người mà người khác hô buông tay hắn liền buông, quay đầu lại nhìn, lực đạo trên tay không giảm bớt chút nào. Thẩm Thế Hiên đi đến, thấy hắn còn không buông, trực tiếp bắt lấy cổ tay của hắn cưỡng chế hắn buông ra, quát lớn, "Một đại nam nhân như ngươi lại đi khi dễ một nữ tử như vậy?"
Tào Tấn Vinh cúi đầu thoáng nhìn cổ tay mình, giọng nói trầm xuống mang vài phần uy hiếp. "Bỏ cái tay ngươi ra."
"Sao nào, muốn gọi đám tùy tùng của ngươi đến đánh ta phải không?" Thẩm Thế Hiên nở nụ cười, trực tiếp dùng sức véo cổ tay Tào Tấn Vinh, Tào Tấn Vinh bị đau buông lỏng tay ra, Sở Diệc Dao lập tức rút tay lại lui về sau mấy bước.
Đám tùy tùng của Tào Tấn Vinh tiến lên muốn bắt Thẩm Thế Hiên, lập tức ba bốn người trong đám đông nhanh chóng xông lên chắn trước mặt bọn họ, không để cho bọn họ đến gần Thẩm Thế Hiên, tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
"Ngươi không sao chứ." Thẩm Thế Hiên vừa mới đưa tay đụng vào tay Sở Diệc Dao, nàng liền đau nhíu mày, không nói nổi hai chữ 'không sao', Thẩm Thế Hiên bất chấp lễ tiết nam nữ, vén tay áo nàng lên, chỗ cổ tay bị Tào Tấn Vinh nắm đã ửng đỏ một vòng.
Sở Diệc Dao vội kéo tay áo xuống, bên ngoài nhiều người nhìn như vậy, đến ngày mai không biết sẽ bị truyền thành dạng gì. "Sao ngươi lại tới đây."
"Ta tới xem một chút." Thẩm Thế Hiên không nói vì hắn lo lắng cho nàng nên đặc biệt đến Hương Khuê, không nghĩ rằng thực sự có chuyện.
Nhìn bọn họ thì thầm hai ba câu ở trước mắt, Tào Tấn Vinh không chấp nhận được, không có người nào đối xử với hắn như vậy còn có thể bình yên vô sự, nhưng đám người Thẩm Thế Hiên mang tới cũng không ít hơn hắn, hắn nhất định sẽ không tự mình động thủ, hai bên cứ giằng co ở đó.
"Ngươi là ai!" Tào Tấn Vinh toàn thân không thoải mái, sao hắn có thể ở trước mắt bao người mà thất thủ.
"Tại hạ Thẩm Thế Hiên, Tào công tử, Sở tiểu thư đã nói rõ không đồng ý kết hôn, hôn nhân là ngươi tình ta nguyện, không nên cưỡng cầu." Thẩm Thế Hiên quay đầu lại nhìn Tào Tấn Vinh, Tào Tấn Vinh không biết hắn là ai cũng bình thường, hai nhà Tào Thẩm cũng có qua lại làm ăn, nhưng Tào Tấn Vinh không quan tâm, Thẩm Thế Hiên lại làm người an phận, tự nhiên chưa gặp qua.
"Thì ra là Thẩm nhị thiếu." Tào Tấn Vinh nở nụ cười, quả đấm sau người nắm chặt lại.
"Tào công tử, mời ngươi trở về đi." Sở Diệc Dao đi đến kêu tiểu nhị giải tán đám người trước cửa, ý bảo Tào Tấn Vinh rời khỏi.
Nàng không nguyện ý gả cho hắn, chưa từng bày vẻ mặt ôn hòa với hắn, thế mà lại ở trước mặt hắn hảo ngôn hảo khí nói chuyện cùng Thẩm Thế Hiên, ác ý trong đáy mắt Tào Tấn Vinh càng ngày càng đậm, đuổi hắn đi phải không, nàng không muốn gả phải không, hắn sẽ buộc nàng phải khóc lóc cầu xin hắn cưới nàng!
"Đi!" Tào Tấn Vinh ra lệnh một tiếng, đám tùy tùng bám theo sau lưng hắn rời khỏi Hương Khuê.
Sở Diệc Dao mời Thẩm Thế Hiên lên một nhã gian trên lầu ba, chưởng quầy sai tiểu nhị mua thuốc trị thương đưa lên, Sở Diệc Dao mở bình ra đang định thoa, liền bị Thẩm Thế Hiên ngồi ở đối diện cầm lấy.
"Đưa tay đây." Thẩm Thế Hiên ra hiệu nàng đặt tay lên bàn, Sở Diệc Dao do dự một chút, muốn nói tự mình làm, Thẩm Thế Hiên lại kiên trì nhìn nàng, "Còn thất thần cái gì."
Đáy mắt Sở Diệc Dao thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, đưa tay ra, Thẩm Thế Hiên không nhìn nàng, lựa một chút thuốc mỡ trong bình ra bôi lên cổ tay, "Cố nhịn một chút, có thể sẽ đau." Vừa mới dứt lời, mặt Sở Diệc Dao liền biến sắc, Thẩm Thế Hiên chỉ nhẹ nhàng muốn thoa đều thuốc mỡ ra, Sở Diệc Dao đau dữ dội.
"Không được, phải đi y quán, không thể để bị thương gân cốt." Thẩm Thế Hiên để thuốc mỡ xuống muốn đưa nàng đi y quán.
Sở Diệc Dao từ chối nói. "Nha hoàn của ta vừa đi cửa hàng khác, ta chờ nàng trở lại sẽ đi, không làm phiền Thẩm công tử, hôm nay đa tạ ngươi hỗ trợ."
"Ngươi sợ dính líu đến ta sao." Thẩm Thế Hiên đột nhiên nhìn thẳng nàng, Sở Diệc Dao ngẩn ra, hắn tự tay cuốn tay áo nàng xuống, ngón tay không cẩn thận chạm đến bàn tay của nàng.
Một cổ khác thường từ lòng bàn tay truyền tới, Sở Diệc Dao hoảng loạn rút tay về, không cẩn thận dùng sức quá mạnh, đau liệt miệng.
Thẩm Thế Hiên cũng có chút sững sờ, vốn là không cẩn thận, nhưng nhìn nàng phản ứng như thế, trái tim trong ngực không hiểu sao đập nhanh một nhịp.
Không khí trong nhã gian có chút mập mờ.
"Đi thôi, ta đưa ngươi đi y quán." Thật lâu, Thẩm Thế Hiên đứng lên trước, Sở Diệc Dao rất nhanh cũng đứng lên theo, cơ hồ là tông cửa xông ra, quay đầu lại nhìn hắn một cái, khuôn mặt đỏ bừng nói, "Thẩm công tử, ta tự mình đi qua, không làm phiền ngươi nữa."
Nói xong, Sở Diệc Dao trực tiếp chạy xuống lầu dưới.
Thẩm Thế Hiên bất đắc dĩ nhìn theo bộ dạng chạy trốn của nàng, hắn một chút cũng không sợ bị liên lụy, nếu bởi vì chuyện này làm cho hai người bọn họ dính líu không thể minh bạch, hắn ngược lại còn có chút cao hứng.
...
Trong y quán, đại phu thoa dược băng kỹ vết thương cho Sở Diệc Dao, dặn dò nàng không được để thấm nước, cũng không thể dùng sức, Tào Tấn Vinh ra tay quá tàn nhẫn.
Bảo Sênh đỡ nàng đi ra, Sở Mộ Viễn đã đợi sẵn ngoài cửa, đỡ nàng lên xe ngựa, Sở Diệc Dao có chút dở khóc dở cười, "Nhị ca, muội chỉ bị thương ở tay, cũng không phải người, không cần dè dặt như vậy."
"Lần tới phải sai người đến cửa hàng báo cho ta biết trước, sao muội có thể một thân một mình tranh chấp cùng hắn." Mãi sau Sở Mộ Viễn mới biết nàng xảy ra chuyện, vội vã chạy tới cửa hàng thì nàng đã đến y quán.
"Làm gì còn lần tới." Nếu Tào Tấn Vinh lại đến, Sở Diệc Dao sẽ trực tiếp báo quan, tổn thương này làm nàng rất nhiều ngày không thể cầm bút viết.
Về tới Sở gia, đem Kiều Tòng An dọa sợ, đây là lần đầu nàng nghe chuyện bức hôn trước mặt mọi người, đau lòng nhìn thương tổn trên tay Sở Diệc Dao, "Tại sao Tào gia có thể dung túng hắn như vậy."
"Không dung túng như vậy hắn có thể kiêu ngạo được chắc." Sở Diệc Dao cũng không phải lần đầu tiên bị hắn uy hiếp, bắt đầu từ chuyện Uyên Ương, đến bây giờ lại nhất nhất ép nàng lấy hắn, nàng thực hoài nghi có phải hắn bị đụng hỏng đầu óc rồi hay không?
Kiều Tòng An sai người đi hầm chút canh bổ, dặn dò nàng