Sau khi Sở Diệc Dao thương lượng với Sở Mộ Viễn không thể không hủy xuất bến lần này, đơn đặt hàng cũng chỉ còn lại có hai ba nhà, dùng thủ đoạn Tào gia, dù có nhập hàng về khẳng định cũng sẽ không có người nào đến lấy hàng, đến lúc đó không phải càng họa vô đơn chí sao.
Sở Diệc Dao tính qua tiền công quản sự tiểu nhị, nếu cửa hàng chỉ có ra không vào, cửa hàng còn có thể cầm cự được bao lâu. "Trung thúc, nếu không có hàng mới lại không bán được hàng, chúng ta có thể chống đỡ bao nhiêu ngày."
"Đại tiểu thư, không được bao lâu." Cuối năm ngoái mới vừa ổn định lại, trên thực tế không có tồn dư bao nhiêu ngân lượng, mặc dù đã chuyển biến tốt hơn, nhưng khó mà chống lại đả kích lần này.
Trên mặt Sở Trung cũng đầy u sầu, Tào gia dùng gia thế để áp chế Sở gia căn bản không có bao nhiêu tổn thất, Tào gia này thật sự là quá vô lại.
Sở Mộ Viễn vỗ bàn một cái, trầm mặt mở miệng nói. "Không được bao lâu cũng phải chống đỡ, Trung thúc, nuôi không nổi vậy thì không nuôi nhiều người như vậy, triệu tập tất cả quản sự tiểu nhị đến đại sảnh."
Rất nhanh chưởng quầy tiểu nhị trong cửa hàng đều bị triệu tập lại, cộng thêm quản sự các chi nhánh khác, đứng đầy đại sảnh cửa hàng.
Trong tay Sở Mộ Viễn cầm một xấp hợp đồng đã ký lúc trước, "Mọi người cũng đều thấy được tình huống Sở gia bây giờ, hiện tại nuôi không nổi nhiều người như vậy, tiền công tất cả mọi người đều sẽ giảm một nửa, mọi người muốn đến nơi khác làm có thể rút hợp đồng rời đi, chúng ta cũng sẽ bồi một khoản phí an gia."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đối với việc Sở gia quyết định nhanh như vậy đều rất kinh ngạc, mới ba ngày Sở gia liền quyết định phân tán người làm, chẳng lẽ lần này Sở gia thật sự phải đóng cửa.
"Nhị thiếu gia, xin thứ lỗi, chúng ta đều có người thân phải nuôi dưỡng." Thật lâu, một quản sự tuổi còn trẻ đi ra từ trong đám người, vẻ mặt Sở Mộ Viễn cũng không có gì bất mãn, lấy trong tay Sở Diệc Dao năm mươi lượng bạc, lại tìm khế ước của hắn trong xấp khế ước, đưa cho hắn, "Mọi người cũng không dễ dàng."
Liên tiếp hai ba người, còn lại mười quản sự lại đi một nửa, chưởng quầy cùng bọn tiểu nhị cũng rời đi hơn phân nửa, chỉ qua hai canh giờ, trong đại sảnh vắng đi rất nhiều.
Sở Mộ Viễn nhìn hai mươi mấy người còn lại, trên mặt tràn đầy cảm kích, cúi sâu người với bọn họ một lần. "Cảm tạ mọi người trong lúc Sở gia nguy nan nhất không rời bỏ Sở gia, cùng Sở gia vượt qua khó khăn trước mắt, Mộ Viễn cảm tạ mọi người đã lưu lại."
Một lão quản sự ướt hốc mắt nhìn bảng hiệu treo trên đại sảnh, "Năm đó lão gia bắt đầu bước chân vào Kim Lăng cũng chỉ là bắc lều dựng quán mà lên, nhị thiếu gia, ta tin tưởng cửa hàng này sẽ không ngã xuống."
Ở lại đều là người tình cảm thâm hậu, Sở Mộ Viễn cũng không ngờ tới còn có nhiều người nguyện ý nhận nửa tiền công đồng cam cùng Sở gia như vậy, quay đầu nhìn bảng hiệu kia, là mấy chữ phụ thân đã tự tay viết khi khai trương cửa hàng này, "Thịnh vượng hưng thịnh."
...
Trời tờ mờ sáng, trên bến thuyền, Sở Diệc Dao cùng Sở Mộ Viễn song song đứng chung một chỗ nhìn một chiếc thương thuyền Sở gia còn sót lại, hai người cứ lẳng lặng nhìn như vậy, xung quanh bến, thương thuyền của các thương gia khác đã nhổ neo, rất nhanh nơi này chỉ còn lại thuyền Sở gia lẻ loi một mình.
Hai chiếc thuyền bán mất một chiếc, giải tán nhóm người làm, cửa hàng giảm bớt chỉ còn một phần ba.
Sở Mộ Viễn quay đầu nhìn chiếc thương thuyền hỏng một bên, mở miệng nói với Sở Diệc Dao, "Còn nhớ ba năm trước muội dẫn ta đến đây nhìn lại đệ nhất thương thuyền của chúng ta không."
"Khi đó là ta ngu ngốc không hiểu ý của muội." Lúc ấy hắn còn đang bận để tâm đến 'chuyện khác', không nghe ra lo lắng trong lời của muội muội, càng không nghe ra hy vọng của nàng đối với mình.
"Hiện tại hiểu cũng không muộn." Sở Diệc Dao hít sâu một hơi, vào thu tảng sáng trời rất lạnh, cổ họng cũng lạnh, Sở Diệc Dao chỉ vào lá cờ trên thương thuyền cười nói, "Năm đó cha và nương còn không có thương thuyền, so với phụ mẫu, không phải chúng ta tốt hơn rất nhiều sao."
Lời Sở Diệc Dao nói rất an ủi người, nhưng trong lòng bọn họ đều tự rõ ràng, quá khứ cho dù Sở lão gia cùng Sở phu nhân tay trắng dựng nghiệp đều tốt hơn so với tình huống hiện tại, ít nhất là không có ai ngăn cản họ phát triển. Mà bây giờ, Tào gia luôn nhìn chằm chằm bọn họ, căn bản không cho ai ra tay giúp đỡ, thương hộ quan hệ tốt với Sở gia cũng chịu không nổi Tào gia sáng tối chọc phá.
"Ta sẽ không để cửa hàng đóng cửa." Hồi lâu, Sở Mộ Viễn trịnh trọng cam kết, "Nhị ca cũng nhất quyết không để muội phải lấy hắn."
Diệc Dao nhìn Sở Mộ Viễn, đáy mắt nhiều hơn một tia rung động, Sở Mộ Viễn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ôm nàng vào trong lòng mình, tựa cằm lên trán nàng, "Muội đừng sợ."
Cuối cùng vẫn không nhịn được xúc cảm, không tiếng động rơi lệ, Sở Diệc Dao ôm lấy Sở Mộ Viễn, nàng kỳ thật rất sợ, sợ Sở gia sẽ lại giống như kiếp trước, như vậy chẳng phải tất cả nỗ lực thay đổi của nàng đều như nước chảy về biển sao, nhị ca mới vừa trở lại, Sở gia mới vừa chuyển biến tốt lên, dựa vào cái gì ông trời lại cố tình làm khó, hết thảy còn chưa đủ sao.
"Tìm được các ngươi!" Cách đó không xa truyền đến âm thanh của Tần Mãn Thu, bụng bầu chín tháng nhưng cước bộ lại thập phần nhanh lẹ, chạy theo phía sau là khuôn mặt lo lắng của Vương Gửi Đình, ánh mắt không một khắc lơi lỏng nhìn chằm chằm nàng như sợ một giây sau nàng sẽ xảy ra chuyện bất trắc.
Sở Diệc Dao lau nước mắt nhìn nàng, hết sức kinh ngạc. "Tần tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?"
Tần Mãn Thu hai tay chống nạnh vẻ mặt đắc ý nhìn thoáng qua Vương Gửi Đình, "Ta đã nói bọn họ sẽ ở đây, chàng còn không tin."
Vương Gửi Đình gấp rút phụ họa, "Phải phải phải, tổ tông, nàng kiềm chế một chút a."
"Xú nha đầu, xảy ra chuyện chỉ biết đến đây khóc, không biết tới tìm ta sao!" Tần Mãn Thu liếc trắng hắn một cái, lập tức quay đầu mắng Sở Diệc Dao, "Muội còn coi ta là tỷ tỷ không!"
"Tần tỷ tỷ, tỷ chậm một chút!" Sở Diệc Dao nào dám cùng nàng tranh cãi nửa câu, vội vàng đỡ nàng, trước mắt dẫn nàng trở về Vương gia mới là đại sự hàng đầu, thân thể Tần Mãn Thu bây giờ tùy thời đều có thể sinh.
"Ta nói nha đầu muội sao lại