Thẩm Thế Hiên đi không bao lâu, một đám nữ quyến Thẩm gia liền tới đây, đi đầu là Nghiêm thị, theo sau là một đám tỷ muội Thẩm gia chưa xuất giá.
Hỉ nương giúp nàng ăn sủi cảo, chợt nghe thấy âm thanh thiên tiêm kia, "Nha, tân nương tử lớn lên thật xinh đẹp, khó trách lâu như vậy Thế Hiên mới bằng lòng đi ra ngoài."
Sở Diệc Dao vừa nâng mắt, Nghiêm thị dắt Thẩm Quả Bảo đi đến, Sở Diệc Dao thấy qua đứa bé này, Thẩm Quả Bảo nhỏ hơn Ứng Trúc một tuổi có chút khiếp đảm đứng ở bên cạnh Nghiêm thị, khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò đỏ bừng khi Sở Diệc Dao nhìn mình.
Sở Diệc Dao cắn xuống một ngụm sủi cảo, nghe hỉ nương hỏi một câu "Sinh hay không sinh?", thẹn thùng trả lời, "Sinh."
Nghiêm thị quan sát đánh giá nàng, ý cười đáy mắt không rõ hàm xúc, ngược lại bà muốn làm ầm ĩ một trận, bất quá nhớ đến hai mươi ngày sau là hôn lễ của con trai mình, như thế nào cũng phải suy nghĩ chút.
Thanh danh Sở đại tiểu thư cũng không thua gì Thủy đại tiểu thư, mới đầu Nghiêm thị không thèm để ý đối với trưởng tức chi thứ hai này, bất quá sau biết của hồi môn trong tay nàng là một phần ba Sở gia, trong lòng Nghiêm thị liền ước lượng hơn thua, nhưng nhìn bộ dáng Sở Diệc Dao ôn ôn nhu nhu không giống như người bên ngoài truyền, Nghiêm thị nhiều ít vẫn là xem thường Sở gia.
Xem tân nương tử cũng chỉ là náo nhiệt nhìn trộm một cái, Nghiêm thị không nói lời nào, đám nữ quyến sau lưng càng không nói gì, trong phòng cực kỳ yên lặng, ánh mắt Sở Diệc Dao rơi vào Thẩm Quả Bảo núp bên cạnh Nghiêm thị, người sau sợ hãi vẫn luôn nhìn lén nàng, thấy nàng nhìn đến, ngượng ngùng cười cúi đầu, hồi lâu lại ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Sở Diệc Dao không khỏi mỉm cười, tiểu cô nương chừng năm sáu tuổi, ngây thơ mờ mịt vô cùng đáng yêu.
Cuối cùng vẫn là Quan thị phái nha hoàn tới đưa đồ ăn cho Sở Diệc Dao, lúc này Nghiêm thị mới mang người rời đi, Sở Diệc Dao không thể không cảm giác được ánh mắt soi xét từ đầu đến chân còn mơ hồ lộ ra chút khinh thường của Nghiêm thị.
Nha hoàn tiến vào lớn hơn Bảo Sênh không ít, cười cười lấy vài cái đĩa từ trong hộp đựng ra, "Nhị thiếu phu nhân, đại phu nhân không làm khó ngài chứ?"
Sở Diệc Dao cười lắc đầu, nha hoàn kia đặt thức ăn trong hộp lên bàn, nói với nàng, "Đây là nhị phu nhân phân phó nhà bếp làm cho ngài."
"Làm phiền tỷ tỷ." Khổng Tước tiễn nha hoàn đi ra ngoài, hỉ nương làm xong việc nên làm cũng đi ra ngoài, Bảo Sênh đỡ nàng đi đến trước bàn trang điểm tháo mũ phượng đè ép cả ngày xuống.
Bảo Sênh gỡ cây trâm trên đầu xuống cho nàng. "Tiểu thư ngài ăn một chút đi."
Sở Diệc Dao xoay xoay cái cổ chua xót đứng lên, đi đến bàn ăn, bụng đói một ngày kỳ thật nàng không có khẩu vị, nhưng nhìn đến chén canh đang tỏa hương Sở Diệc Dao vẫn uống một chén, ăn vài miếng cơm cho ấm bụng, Bảo Sênh dọn phần còn dư lại sang một bên.
"Chuẩn bị nước đi, ta rửa mặt trước." Sở Diệc Dao tẩy đi lớp trang điểm mới cảm thấy thư thái, lấy chút nhũ cao ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng thoa trên mặt, sau đó phòng ngoài truyền tới động tĩnh.
Bình Nhi và Khổng Tước Canh ở ngoài phòng vội vàng mở cửa, Thẩm Thế Sướng đỡ Thẩm Thế Hiên đi vào, nhìn thấy Sở Diệc Dao đỏ mặt gọi nhị tẩu, Sở Diệc Dao ra hiệu đám Khổng Tước giúp nàng đỡ Thẩm Thế Hiên đến giường, Thẩm Thế Sướng rời đi rất nhanh.
Thẩm Thế Hiên say rượu mặt đỏ hồng hai mắt nhắm nghiền, nằm trên giường không nhúc nhích, Sở Diệc Dao đến gần còn có thể ngửi được mùi rượu nặng nề, sai Bảo Sênh bưng nước đến, Sở Diệc Dao vắt khô khăn lau mặt cho hắn.
"Tiểu thư, cô gia uống say?" Bảo Sênh tiếp nhận dấp ướt khăn lông, Sở Diệc Dao đặt tay lên mặt của hắn, nóng lên lợi hại, vì vậy kêu Bảo Sênh đi đến giúp nàng, "Giúp ta cởϊ áσ khoác ra."
Sở Diệc Dao vừa mới vươn tay lên, đôi mắt vốn đóng chặt bỗng nhiên mở ra, hai mắt trong trẻo giờ phút này không có chút men say nào, cứ như vậy nhìn nàng.
Bảo Sênh thấy như thế tự giác cùng Khổng Tước lui ra ngoài, trong chớp mắt cửa phòng đóng lại, Sở Diệc Dao trực tiếp đứng lên bỏ khăn mặt vào chậu, nhẹ trách mắng, "Tự chàng lau đi."
Sau lưng truyền đến tiếng Thẩm Thế Hiên năn nỉ, "Ta đang say mà."
Sở Diệc Dao bật cười một tiếng, quay đầu lại trừng mắt liếc hắn, "Nào say, ta không có nhìn ra, ngược lại giả say thì nhìn thấu."
Thẩm Thế Hiên cũng không ngại, cong người đứng dậy đi tới phía sau, không hề báo trước trực tiếp ôm eo của nàng, Sở Diệc Dao thấp giọng hô một tiếng, khăn trên tay rơi xuống đất.
"Ta đã nói sẽ sớm trở về với nàng rồi." Âm thanh chứa ý cười vang lên bên tai, Sở Diệc Dao khẽ nhúc nhích, hắn lập tức xoay người nàng lại sít sao ôm vào lòng.
Một cổ mùi rượu phả vào mặt, Sở Diệc Dao không ngẩng đầu, chỉ có thể cảm thấy cái cằm của hắn đặt sát trên trán mình, Thẩm Thế Hiên cúi đầu nhìn nàng, "Cởϊ áσ giúp ta được không?"
Sở Diệc Dao đưa tay cởi nút áo giúp hắn, là người sống hai đời, theo lý thuyết chuyện này chỉ như là cưỡi ngựa xe xem hoa vô cùng thuần thục, nhưng nàng lại vài lần trơn tay không cởi ra được, Thẩm Thế Hiên cảm nhận đôi tay của nàng xẹt qua xẹt lại trước ngực mình, rốt cục mất kiên nhẫn, trực tiếp bế ngang nàng đi về giường nhỏ.
Đặt nàng lên giường, Thẩm Thế Hiên kéo màn trướng xuống, tự mình cởi vài cái nút trên cổ áo rồi lại cầm lấy tay Sở Diệc Dao muốn nàng tiếp tục giúp mình.
Từ trên cao nhìn xuống gò má ửng đỏ của nàng, nét động tình trong mắt Thẩm Thế Hiên càng tích càng sâu, nhẫn nại đợi nàng cởi hết nút áo ngoài, Thẩm Thế Hiên ngồi lên để nàng cởϊ áσ khoác ra, khóe miệng cong lên, "Đa tạ nương tử, kế tiếp, để vi phu giúp nàng."
Vừa dứt lời, Thẩm Thế Hiên liền đè nàng ở dưới thân, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của nàng, da mặt sau tẩy đi lớp trang điểm sáng trong mềm nhẵn, tay chậm rãi đi xuống, đến trên môi nàng ngừng lại, Sở Diệc Dao nhìn hắn từ từ cúi đầu xuống, chưa kịp mở miệng, trên môi truyền đến một hồi ấm áp, từ từ lướt qua đến xâm nhập, Sở Diệc Dao dần dần có cảm giác.
Thẩm Thế Hiên không phiền không chán hôn nàng, đầu lưỡi dây dưa một chỗ với nhau, hai tay rất nhanh cởϊ qυầи áo nàng ra.
Ngoài màn trướng y phục rơi đầy đất, trong màn trướng Sở Diệc Dao cũng chỉ còn lại duy nhất