Sáng sớm hôm sau, Bảo Sênh và Khổng Tước bưng nước đến gõ cửa, Sở Diệc Dao mở mắt lười nhác xoay người, lại phát hiện mình đang bị người nào đó ôm trong ngực không thể động đậy.
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Thẩm Thế Hiên, "Tỉnh."
Có lẽ là nhớ tới tình cảnh tối hôm qua của hai người, Sở Diệc Dao thẹn thùng không thể thản nhiên nhìn hắn, gật đầu nhẹ, túm chăn che kín người muốn đứng lên, hai chân còn có chút ê ẩm.
Thẩm Thế Hiên hiện tại cũng không muốn trêu chọc nàng, nhìn gò má hồng hồng, đưa tay gẩy lọn tóc lộn xộn khi ngủ của nàng, sau đó kéo màn trướng ra kêu hai người Bảo Sênh tiến vào.
Đứng dậy rửa mặt, uống cháo loãng đơn giản, Tiền má má mang theo Bình Nhi tiến vào thu thập phòng, một má má lạ mặt cũng tiến vào trực tiếp đi đến cuối giường thu vải trắng vào trong hộp, mang ra ngoài.
Sở Diệc Dao thay đổi một thân xiêm y tươi sáng, Khổng Tước búi tóc sơ phân tiếu cho nàng, phần tóc ngày trước rủ xuống ở sau gáy bây giờ được vén hết lên, chọn cây trâm đơn giản cài lên, Khổng Tước lại cài một cái diêu kim phượng lên tóc.
Thẩm Thế Hiên ăn mặc chỉnh tề đi ra từ sau tấm bình phong, nhìn Sở Diệc Dao đang cầm cọ ngồi trước gương đồng trang điểm, đáy mắt hắn hiện lên vẻ ôn nhu, đời này hắn đã đạt được ước muốn.
Lúc ra cửa sắc trời còn sớm, Bảo Sênh bưng trà ở phía sau, một nha hoàn đi trước dẫn đường, Sở Diệc Dao cùng Thẩm Thế Hiên đi đến sảnh chính.
Trong phòng đã sớm ngồi đầy người, không thấy Thẩm lão gia tử, Thẩm nhị gia cùng nhị phu nhân Quan thị ngồi ở giữa, Thẩm đại gia ngồi bên phải thứ hai, bên cạnh là Nghiêm thị, những trưởng bối còn lại Sở Diệc Dao chưa từng thấy mặt, còn có vài người đứng đằng sau, hai người đi vào, ánh mắt của mọi người đều rơi trên người hai người.
Trước người Thẩm nhị gia cùng Quan thị đã sớm chuẩn bị đệm Hương bồ, Sở Diệc Dao đi tới trước người Thẩm nhị gia, quỳ xuống kính trà, "Cha, con mời cha uống trà."
Dù sao cũng là con trai mình tự chọn, Thẩm Chấn Bắc đối với con dâu rất thuận mắt, tiếp nhận trà trong tay Sở Diệc Dao, nâng chén uống một ngụm, đưa bao lì xì cho nàng.
Sở Diệc Dao dâng lên một cái hộp, bên trong là một cái tẩu mặt khác đính làm, Sở Diệc Dao ngẩng đầu cười nói, "Nghe tướng công nói cha thích những món đồ này, con dâu liền mượn hoa hiến Phật, đính làm cái này tặng người." Bên cạnh cái tẩu còn đặt hai hộp sợi thuốc lá nhỏ.
Thẩm Chấn Bắc cười nhận lấy, Sở Diệc Dao đứng lên đến quỳ gối trước người Quan thị, "Nương, con mời nương uống trà." Ngẩng đầu bưng chén trà lên thấy được đáy mắt Quan thị một màn từ ái, nụ cười trên mặt càng chân thành.
"Kết thành phu thê, sau này hai đứa phải đồng tâm hiệp lực sống vui vẻ với nhau." Quan thị nhận trà nói, Sở Diệc Dao gật đầu một cái, Quan thị nhìn thoáng qua con trai, cầm lấy hộp gấm trên bàn ra hiệu Sở Diệc Dao đưa tay.
"Cái này là khi xưa lão phu nhân cho nương, hiện giờ nương cho con, hi vọng con có thể chiếu cố Thế Hiên thật tốt, hai người hòa thuận tốt đẹp." Hai tay đều mang một cái vòng tay nặng trịch, chất ngọc óng ánh trong suốt mang cảm giác lạnh lẽo, Sở Diệc Dao vốn thích ngọc thạch, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.
Sau khi tạ ơn, Khổng Tước đưa tới một hộp gấm, Sở Diệc Dao đặt vào tay Quan thị, đó là ngọc thạch lúc trước nàng mua được từ quán của Hoài Sơn, lớn chừng quả đấm nhỏ, thời điểm Quan thị nhìn qua hơi ngẩn người rồi cười lên, "Đứng lên đi."
Nghiêm thị ngồi chéo chỉ thấy một góc trong hộp lộ ra, hình như cũng là ngọc, quay đầu nhìn Sở Diệc Dao đã đi đến trước mặt lão gia, tựa như biết được Thẩm đại gia yêu thích, trong hộp gấm đặt một bộ chén rượu ngọc, ánh mắt Thẩm đại gia vốn trầm tĩnh đều có chút biến hóa.
Rất nhanh đến Nghiêm thị, đồ Sở Diệc Dao đưa cho bà là một đôi vòng vàng nạm ngọc vô cùng tinh sảo, trong lòng Nghiêm thị vui mừng nhưng ngoài mặt lại nhẹ nhàng đặt cái hộp lên bàn, giọng nói mang theo tìm tòi nghiên cứu nói, "Đồ là tốt, nhưng tại sao tân nương tử vào cửa không tặng nữ công."
Một nữ tử nữ công tốt hay không có quan hệ rất nhiều đến danh tiếng của nàng khi ở nhà chồng, người mà may vá cũng không giỏi thì dù cho thi thư đầy bụng cũng không được coi trọng, Sở Diệc Dao từ nãy đến giờ không lấy ra một món, Nghiêm thị mượn cớ này gây khó.
"Diệc Dao đã sớm chuẩn bị nữ công tặng cha mẹ cùng tất cả mọi người, ngày khác sẽ đưa đến cửa." Sở Diệc Dao cười trả lời, đồ nàng chuẩn bị sáng nay không có nữ công, không phải không bản lĩnh, mà vì tặng nữ công so với tặng những món đồ này, hiệu quả thu phục lòng người sẽ kém hơn rất nhiều.
"Ta nghe nói thời điểm cháu chưa xuất giá đều không ở nhà, cả ngày bên ngoài, chỉ sợ nữ công không được tốt, đệ muội a, bây giờ nàng đã gả vào cửa, ngươi phải mời sư phụ dạy kèm cho nàng thật tốt, nữ tử không tài mới là đức, chuyện làm ăn vẫn nên giao cho nam nhân thì hơn." Nghiêm thị khẩu khí khuyên can nhìn Quan thị, chỉ bưng chén trà trong tay cũng không uống, một tay cầm nắp chén gõ gõ miệng chén.
Vẻ mặt Quan thị lập tức không vui, con dâu của bà như thế nào cũng không tới phiên đại tẩu giáo dục, huống chi là trong ngày đầu tiên này, nghiêng sang nhìn trượng phu, Thẩm nhị gia nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt rơi trên người Sở Diệc Dao, muốn xem nàng trả lời thế nào.
Sở Diệc Dao thản nhiên cười, "Tin tức đại bá mẫu thật linh thông, Diệc Dao tạ ơn đại bá mẫu quan tâm, chuyện nữ công mặc dù Diệc Dao bận việc nhà nhưng cũng không dám lười biếng, nếu đại bá mẫu cảm thấy món quà này không ổn, vậy Diệc Dao đành đổi nữ công tặng đại bá mẫu, Khổng Tước, nhanh chóng chạy về Thư Hương viện kêu Tiền má má lấy bức tranh thêu ta chuẩn bị cho đại bá mẫu tới đây." Đúng là nàng mới vào cửa, nhưng cũng không vì vậy mà phải chịu đại bá mẫu ra oai phủ đầu, mẹ chồng của nàng còn không nói gì, Sở Diệc Dao vì sao phải nhẫn.
Nghiêm thị không ngờ tới nàng nói thẳng muốn đổi đôi vòng này bằng tranh thêu đến tặng bà, sắc mặt cười có chút cứng còng, vẫn là Thẩm đại gia bên cạnh giảng hòa, "Đại bá mẫu của cháu chính là thích bắt bẻ, không cần đi, tới tới lui lui tốn thời gian, lát nữa còn phải đi gặp lão gia tử đấy."
Nghiêm thị nghe vậy chỉ có thể gật đầu, cầm cái ly vừa muốn nói, Sở Diệc Dao nhanh một bước kêu nha hoàn sau lưng, "Đổi một ly cho đại bá mẫu, chén trà này lạnh rồi."
Nghiêm thị bị một câu 'Trà lạnh' kia chận ở trong miệng không thể nói ra, chỉ có thể tiếp nhận một ly mới, rầu rĩ uống vào, cho Sở Diệc Dao lễ gặp mặt.
Vài người tiếp theo đều nét mặt tươi cười tặng lễ gặp mặt, đồ Sở Diệc Dao đưa ra mặc dù không quý bằng Thẩm phụ Thẩm mẫu vừa rồi, nhưng cũng không tầm thường, xuống dưới Nghiêm thị là tức phụ thứ tử Thẩm gia, sau khi Thẩm lão gia tử chấp nhận liền dọn ra riêng, đối với Sở Diệc Dao lại càng không gây khó dễ gì.
Đến bên trái, ngồi đầu là Thẩm Thế Cẩn, nhìn đệ muội kính trà một vòng, trên mặt Thẩm Thế Cẩn thản cười nhiên, nhận đồ Sở Diệc Dao tặng rồi lại lấy quà gặp mặt ra, nói một câu với Thẩm Thế Hiên sau lưng Sở Diệc Dao, "Nhị đệ phúc khí thật tốt."
Cưới được một cô gái thông tuệ như thế.
Thẩm Thế Hiên cười, bồi Sở Diệc Dao từng bước từng bước, một bên nói cho nàng biết người trước mắt là ai, một bên chịu trách nhiệm chỉ điểm các má má nâng đồ lên.
Tất cả mọi người nhìn ra được Thẩm Thế Hiên coi trọng Sở Diệc Dao, vài đệ đệ muội muội chưa đón dâu chưa xuất giá đều vui vẻ nhận quà Sở Diệc Dao tặng, Thẩm gia nhiều người, mấy thiếp thất đại phòng sinh được bốn hài tử, nhị phòng bên này ngoại trừ Thẩm Thế Hiên là con vợ cả, thứ xuất còn có một đệ đệ, muội muội.
Những người này đều ở tại Thẩm gia, còn những người đứng bên cạnh kia, có lẽ là thứ xuất Thẩm gia đã ra riêng, thời điểm gặp mặt tất cả mọi người xong cũng không còn sớm.
Thẩm nhị gia mở miệng nói, "Nhanh đi kính lão gia tử đi, lão gia tử đang ở trong phật đường tổ mẫu các con." Quan thị ở một bên nhắc nhở, "Phật đường thanh tịnh, hai đứa trở về đổi một bộ quần áo rồi lại đi."
Thẩm Thế Hiên mang Sở Diệc Dao rời đi, rất nhanh người trong phòng cũng tản đi, Thẩm đại gia nhìn thoáng qua thê tử bên cạnh, mọi người đi hết mới mở miệng, "Bà cũng thiệt là, biết hôm nay là ngày gì, vợ của Thế Hiên là để tùy bà bắt lỗi sao."
Nghiêm thị trừng mắt liếc ông một cái, "Như thế nào, ta nói gì sai?" Bà không thể không chứng kiến thời điểm mọi người vui vẻ nhận đồ, ngay cả chồng mình cũng bị một bộ chén rượu nhỏ kia mua chuộc, ánh mắt nhìn nha đầu kia đều thiện ý, nếu bà không đánh phủ đầu trước, chờ sau khi con dâu bà vào cửa, tâm những người này cũng không biết hướng đi đâu rồi!
"Bà