Yến hội trở nên nhạt nhẽo vô vị, Tần Thư Dao muốn rời khỏi, nhưng mà Ngô thị và Phương đại phu nhân lại trò chuyện với nhau thật vui vẻ, hoàn toàn không đồng ý trở về.
Chính giữa có không ít cung nữ đổi lại món ăn, Tần Thư Dao cũng chưa ăn, cuối cùng là uống một ngụm rượu đặt ở trước mặt nàng. Chỉ là qua không bao lâu, nàng lập tức cảm thấy cả người có chút vô lực. (chắc từ này không cần giải thích đâu nhỉ)
Tần Tuyết Như ngồi ở bên cạnh nàng nhìn thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt lại lộ ra vẻ sốt ruột: "Đại tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Trong lòng Tần Thư Dao thầm nghĩ không tốt, vừa rồi nàng chỉ đắm chìm ở bên trong mất mát và hối hận, lại không ngờ bị người hạ độc!
"Có phải tỷ cảm thấy mệt mỏi không? Tỷ có muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi không?"
Tần Thư Dao còn chưa nói, Tần Tuyết Như đã cầm lấy tay nàng hỏi.
Tần Thư Dao chỉ cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, nàng há miệng thở dốc, lại phát hiện bản thân hoàn toàn không thể nói chuyện. Mà thân thể lại yếu ớt vô cùng, hoàn toàn ngồi không thẳng, tinh thần vẫn còn giữ lại một chút thanh tỉnh, làm cho nàng cảm giác được một thoáng sợ hãi.
Cảnh tượng như vậy rất quen thuộc, quen thuộc làm nàng cho rằng bản thân lại nhớ tới kiếp trước.
Nàng cho rằng bản thân sẽ tránh được cạm bẫy như vậy, không ngờ tới, từ đầu tới đuôi hai người Ngô thị và Tần Tuyết Như, đều không muốn buông tha bản thân. Bọn họ luôn chờ đợi thời cơ, luôn muốn đuổi tận giết tuyệt bản thân.
Tần Thư Dao dùng sức cắn chặt răng, chẳng lẽ trái tim của nàng quá yếu đuối? Chẳng lẽ nàng quá sơ sót rồi sao?
Trước mắt nàng dần dần tối lại, nàng chỉ cảm thấy bản thân bị người nâng lên, cuối cùng bị đưa đến trên một chiếc giường mềm mại. Sau đó nàng không còn cảm giác gì nữa.
Nàng ngủ mê man, nàng mơ thấy một màn kia của kiếp trước, bản thân cũng bị người nâng vào phòng như thế này, cũng cả người cũng không còn chút sức lực nào như thế này, cuối cùng thời điểm tỉnh lại, bên người lại thêm một gã nam tử. Sau đó, Ngô thị mang theo một đám người tiến vào, khi đó thanh danh của nàng suýt một chút là bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nhưng mà cuối cùng Hàn Thế Quân xuất hiện, hắn không so đo những chuyện này, hắn nói, cả đời này hắn chỉ yêu một mình nàng. Hắn nói, trước giờ nữ nhân khác hắn đều không để vào mắt. Hắn nói hắn muốn cưới nàng làm thê tử.
Nàng động lòng, để hắn đi chỗ phụ thân cầu thân. Tuy rằng Tần Lương buồn bực nàng, nhưng mà thấy có người nguyện ý cưới nàng, hơn nữa bộ dạng anh tuấn, người cũng phong lưu phóng khoáng, cho nên lập tức gật đầu .
Nàng còn mơ thấy bản thân ngồi ở trên giường đỏ thẫm, trên đầu là một tấm lụa mỏng màu đỏ, sau đó Hàn Thế Quân lật tấm lụa mỏng kia lên, Tần Thư Dao thấy được gương mặt tuấn tú của hắn, nàng xấu hổ cúi đầu.
Nhưng mà cảnh trong mơ lại thay đổi, nàng mơ thấy bản thân ôm Kỳ Nhi cả người đầy máu, nàng tuyệt vọng khóc rống lên. Mà Hàn Thế Quân lại nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái, giọng điệu và trong ánh mắt đều là trách cứ.
Nằm ở trên giường, trên trán Tần Thư Dao đã phủ một tầng mỏng mồ hôi, nàng cau mày, giống như gặp ác mộng.
Cửa két một tiếng nhẹ nhàng bị mở ra, tiến vào một gã nam tử, hắn mặc trang phục màu đen, hắn nhíu chặt hai hàng lông mày, lại không nhìn thấy trên giường đã nằm một người.
Hắn chỉ cảm thấy đau đầu đau vô cùng, hắn biết rượu bị người hạ độc rồi. Hắn nắm chặt nắm tay, muốn bức rượu độc ra, nhưng mà hắn phát hiện quá muộn rồi.
Ngay cả y phục trên người hắn cũng chưa cởi bỏ ra, đã thẳng tắp nằm ở trên giường.
Lúc này, hắn mới cảm giác được bên cạnh dường như còn có một người, hắn nỗ lực mở mắt ra, lúc nhìn thấy người trước mắt, trong lòng kinh hãi, mà lúc này độc cũng đã xâm nhập vào trong cơ thể của hắn, dùng hết toàn bộ sức lực cũng chỉ cố chống đỡ được một chút, vẫn ngã vào trên giường ngủ mất.
Tần Thư Dao đã ngủ say nên không biết bên người lại nhiều thêm một người, nàng đang gặp ác mộng, những thứ trong mộng làm cho nàng thương tâm muốn chết, tim như bị đao cắt.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Không biết bọn họ ngủ bao lâu, sau khi cách đó không xa truyền đến một trận âm thanh vui đùa ầm ĩ, Tần Thư Dao mới hơi nhíu nhíu đầu mày, nàng chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, thân thể cũng đau nhức yếu ớt, nàng muốn nâng tay lên, nhưng mà lại cảm thấy toàn thân vô lực.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tần Thư Dao biết bản thân phải nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, hình như nàng đã nghe thấy
được hơi thở nặng nề của nam tử, nàng biết đây là hai người Hoàng hậu và Tần Tuyết Như cùng nhau hợp mưu lên kế sách.
Nhưng mà cố tình đầu óc của nàng đã thanh tỉnh, thân thể lại không thể động đậy, ngay cả mí mắt cũng nâng không dậy. Cảm giác như vậy làm cho nàng có chút sợ hãi.
Cửa lại bị đẩy ra, người vào nhìn thấy một màn trước mắt, hoảng sợ kêu ra tiếng, thậm chí khay trong tay cũng bị rơi xuống trên đất.
Lúc này, Tần Thư Dao mới miễn cưỡng mở hai mắt, nàng nhìn thấy một cái bóng màu đen trước mắt, cái bóng kia đã đứng lên, nàng không thấy rõ mặt của hắn, cho nên trong lòng rất tò mò.
Lần này, Ngô thị lại đưa cho nàng một nam nhân thế nào đây?
"Đây là có chuyện gì?"
Âm thanh sắc bén, làm Tần Thư Dao rất không thoải mái, nàng nhíu nhíu đầu mày, lại nắm chặt nắm tay dùng hết toàn lực, nhưng mà thân thể vẫn không thể động đậy.
"Chúng ta bị hạ độc!"
Giọng nói này Tần Thư Dao rất quen thuộc, sau khi nàng nghe được thì ngẩn người, sau đó cũng không lại dùng lực giãy dụa, khóe miệng nàng lộ ra một chút tươi cười bất đắc dĩ.
Xem ra Hoàng hậu cũng đã sớm chuẩn bị tốt, xem ra, cho dù bọn họ lại giãy dụa thế nào, cũng không có biện pháp trốn thoát khỏi lòng bàn tay của bà ta.
Lúc này, Tần Thư Dao thậm chí có chút sợ hãi, từ sau khi nàng trùng sinh, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi. Vậy, có phải ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng sẽ phát sinh biến hóa. Hoặc là Hoàng hậu không chết, mà đăng cơ ngồi lên ngôi vị hoàng đế không phải là Mộ Thành Hi, mà là Mộ Tử Liệt.
Tần Thư Dao buông tha giãy dụa, nhưng mà nàng lại phát hiện thân thể của chính mình có thể cử động. Nàng lại mở hai mắt, sau đó bò từ trên giường ngồi dậy, chỉ là, cho dù là có thể cử động, thân thể cũng yếu ớt vô cùng, giống như nước vậy.
Nàng cúi đầu nhìn xuống xiêm y của mình, quả nhiên chỉ còn lại một cái yếm, nàng tự giễu cười cười, sống lại một lần nữa, nàng còn bị người tính kế như vậy, kiếp trước nàng bị người hại chết, vậy cũng là xứng đáng!
Nàng ngẩng đầu, nhìn dáng người cao lớn uy vũ trước mắt, trong lòng cười lạnh một tiếng, xem ra hai người bọn họ đều là thân bất do kỷ.
Ngô thị bỗng nhiên xông tới, giơ tay lên hung hăng đánh Tần Thư Dao một bạt tai: "Tiện nhân không biết xấu hổ này, thể diện của Tần gia đã bị mày làm cho mất hết!"
Tần Thư Dao ôm gò má mình, nâng hai tròng mắt bị tức giận thiêu đỏ lên, Ngô thị bị nàng nhìn như vậy, trong lòng có chút phát run. Chỉ là Ngô thị rất nhanh lại cười lạnh một tiếng, lại giơ tay lên, còn muốn đánh tiếp. Nhưng mà một cái bạt tai kế tiếp này đánh thế nào cũng không được.
Ngô thị kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Mộ Thiếu Dục lạnh như băng, trong lòng bà ta bỗng nhiên có chút e ngại, tức giận trên mặt cũng ít vài phần: "Ta giáo huấn nữ nhi nhà mình, không cần ngài quản!"
Sức lực trong bàn tay của Mộ Thiếu Dục một phần cũng không giảm, giọng điệu vẫn lạnh như băng như trước: "Từ giờ trở đi, nàng đã là người của ta, không cần bà quản!"
Những lời này trực tiếp chặn Ngô thị lại, mà Tần thư Dao một bên cũng ngẩn ra.
Động tĩnh bên này, kinh động không ít. Hoàng hậu đoán chắc canh giờ đi vào, cùng vào còn có Hiền phi.
Hai người thấy một màn như vậy, hai tròng mắt đều lộ ra vẻ khiếp sợ, chính là sau ánh mắt của Hoàng hậu còn thoáng qua một chút ý cười âm lãnh, mà Hiền phi lại là nồng đậm lo lắng và bất an.
"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"