Hoàng hậu lạnh mặt đi tới, Mộ Thiếu Dục lại giống như không nhìn thấy bà ta, lại ngay cả hành lễ cũng không làm. Hắn lạnh lùng nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu bị hắn nhìn có chút sợ hãi, nhưng mà bà ta dù sao cũng là Hoàng hậu, làm sao có thể bị ánh mắt của Mộ Thiếu Dục hù sợ
"Dục Nhi, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lần này giọng nói của Hoàng hậu mang theo vài phần tức giận.
Mộ Thiếu Dục như núi băng vạn năm, giọng điệu lạnh như băng: "Không phải là mẫu hậu đã thấy rồi sao?"
Hoàng hậu không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục lại dám vô lễ với bà ta như vậy, bà ta cắn chặt răng, quát: "Tần thị, bản cung còn tưởng rằng ngươi hiền thục nhu thuận, còn muốn gả ngươi cho Dục Nhi, không nghĩ tới ngươi là nữ tử hư hỏng như vậy. Hôm nay tội chết có thể miễn, nhưng mà mang tội lại khó thoát khỏi!" Nói xong, dùng mắt ra lệnh cho Ỷ Cầm một bên.
Nhưng mà Ỷ Cầm còn chưa đi, Mộ Thiếu Dục đã lạnh lùng nói: "Mẫu hậu, không phải nói gả nàng cho nhi thần sao? Chẳng lẽ mẫu hậu muốn đổi ý?"
Giọng nói của hắn rất nhẹ rất nhạt, nhưng lại lộ ra uy nghiêm nồng đậm, làm Hoàng hậu không dám nhìn thẳng vào.
Lúc này, Hiền phi đứng ở một bên càng thêm sốt ruột, bà làm sao có thể để nhi tử của mình cưới nữ nhân như vậy, cho dù bà biết rõ chuyện này là một âm mưu, bà cũng không cam lòng!
"Dục Nhi... Con ngàn vạn không thể dính vào!"
Đối mặt với mẹ đẻ của mình, tuy rằng vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục vẫn lạnh như băng, nhưng lại không uy nghiêm như vừa rồi, chỉ là vẫn lạnh lùng nói như trước: "Mẫu phi không cần lo lắng, nhi thần biết nên làm như thế nào!"
Hắn xoay người, tiện tay cầm một bộ y phục quăng cho Tần Thư Dao, sau đó xoay người, lạnh lùng nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài đi. Việc hôm nay, tự nhi thần sẽ giải thích với phụ hoàng!"
Hắn hành quân nhiều năm, giọng điệu mang theo không chỉ có uy nghiêm, còn có nhiều hơn khí thế vương giả, làm cho người ta không dám xem nhẹ. Chính Hoàng hậu sau khi nghe xong, trong lòng cũng có chút sợ hãi, cũng bắt đầu có chút hối hận, chỉ là việc này đã làm, hối hận cũng không có đường sống nữa.
Bà ta hừ lạnh một tiếng nói: "Trong ngày thường, Hoàng thượng vạn phần sủng ái con, không nghĩ tới con lại làm ra loại chuyện này. Ngay cả lời bản cung nói con cũng không nghe, vậy bây giờ bản cung xin mời Hoàng thượng đến, để Hoàng thượng đến xử lý! Xem lời Hoàng thượng nói, con còn dám ngỗ nghịch nữa không!" Nói xong lại nói với Hiền phi bên cạnh: "Muội muội, muội dạy được nhi tử tốt, thật sự là một người xuất sắc hơn một người!" Nói xong liền phất tay áo rời đi.
Hiền phi cũng là vẻ mặt khó coi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Mộ Thiếu Dục bình tĩnh, không có một chút kinh hoảng, lòng của bà cũng mới chậm rãi dịu chút.
"Các ngươi đều đi xuống đi, để hai người bọn họ lưu lại một lát!"
Hiền phi cũng không phải người ngu, đương nhiên cũng có thể nhìn ra được Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao đều bị người hạ độc, mà lúc này, Mộ Thiếu Dục muốn chính là đuổi bọn họ đi.
Trong lòng Ngô thị rất đắc ý, dù sao đợi lát nữa Hoàng thượng tới, phải bị phạt cũng là Tần Thư Dao, không mảy may quan hệ đến bà ta. Cho nên liền mang theo người đi ra ngoài trước.
Hiền phi đứng ở trong phòng, than nhẹ một tiếng: "Dục Nhi, con phải nhớ kỹ ngàn vạn không thể xúc động!"
Mộ Thiếu Dục bình tĩnh gật gật đầu, sau đó Hiền phi mới đi ra ngoài, còn nhân tiện đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục, vẻ mặt của Tần Thư Dao cũng không có một chút xấu hổ nào, nàng cũng đã sớm mặc y phục xong, nàng ngồi dậy từ trên giường, nhẹ giọng nói: "Dân nữ không cần Tam hoàng tử phụ trách, cho nên Tam hoàng tử cũng không cần cưới dân nữ!"
Nàng đã sớm suy nghĩ xong, đời này thà rằng không gả, cũng không thể gả cho một người không thương mình. Hơn nữa hắn và Trịnh Anh Anh vốn là một đôi trời đất tạo nên, bản thân lại chen vào, sẽ chỉ làm bọn họ càng thêm thống khổ.
Nàng sống lại một lần nữa, nên báo thù còn chưa có báo, chuyện nên làm cũng chưa làm xong. Tại sao nàng có thể dễ dàng gả đi như vậy.
Mộ Thiếu Dục thấy vẻ mặt Tần Thư Dao bình tĩnh, không lộ ra ngượng ngùng và sợ hãi như nữ tử khác, chính là vẻ mặt cũng rất thản nhiên, dường như chuyện vừa rồi đều không có phát sinh.
"Cô nương không cần lo lắng, ta sẽ phụ trách với cô nương!" Hắn hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn nói ra những lời này.
Hắn không có người trong lòng, cưới ai cũng giống nhau. Chỉ là từ trước, hắn đều luôn cho rằng người bản thân cưới là Trịnh Anh Anh, bởi vì Trịnh Anh Anh
cùng lớn lên từ nhỏ với hắn, quả thật hắn có tình cảm với Trịnh Anh Anh, chỉ là loại tình cảm huynh muội. Như thế này cưới nàng cũng không có mâu thuẫn gì.
Nhưng mà từ khi Hoàng hậu nói ra, nói muốn để hắn cưới Tần Thư Dao, trong lòng hắn lại có chút không cam lòng. Hắn không muốn nhìn thấy Trịnh Anh Anh thương tâm khổ sở, hắn cũng càng thêm lạnh nhạt với Tần Thư Dao.
Chỉ là Hoàng hậu đã sớm lập kế hoạch trước, cho dù bọn họ ngàn phòng vạn phòng cũng vẫn trúng chiêu. Hắn biết trong sạch của nữ nhân rất quan trọng, hắn hủy trong sạch của nữ tử này, đương nhiên sẽ phụ trách nàng. Mặc kệ nàng đồng ý hay không đồng ý.
Bỗng nhiên Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng: "Tam hoàng tử đừng tự mình đa tình, chuyện này không phải do ngài và dân nữ làm chủ. Dân nữ chỉ cầu sau khi Hoàng thượng tới, xin Tam hoàng tử đừng vì dân nữ cầu tình!"
Hai hàng lông mày của Mộ Thiếu Dục càng nhíu càng chặt, chẳng lẽ là nàng có người trong lòng, cho nên dù bị hủy trong sạch, cũng không đồng ý gả cho bản thân? Khác thường trong lòng lại dâng lên, làm cho hắn thật không thoải mái!
Hai người bọn họ chưa nói được mấy câu, cửa đã lại mở ra, lần này, người vào không chỉ có Hoàng hậu và Hiền phi, còn có Hoàng thượng.
Vẫn là lần đầu tiên Tần Thư Dao nhìn thấy Hoàng thượng, tuổi của ngài đã hơn bốn mươi, dung nhan đã có chút già, nhưng mà trên người lại nồng đậm uy nghiêm, làm cho người khác không thể xem nhẹ.
"Hoàng thượng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục đều quỳ gối trên đất, thấp giọng nói.
Trên mặt Hoàng thượng không nhìn ra vui buồn, ông chỉ khẽ gật đầu, sau đó ngồi ở trên một chiếc ghế thái sư, lại nhìn bố trí trong phòng một vòng, mới hỏi: "Dục Nhi, làm sao con lại cùng với nàng như thế!"
Giọng điệu thật bình thản, nhưng mà vẫn có thể làm cho người ta có cảm thấy áp lực như trước.
Mộ Thiếu Dục khẽ nhíu mày: "Nhi thần uống rượu có vấn đề, để cung nhân dẫn đường, cho nên mới đi nhầm vào trong phòng vị cô nương này!"
Hoàng thượng nhìn thoáng qua Tần Thư Dao quỳ trên mặt đất, sau đó lạnh lùng nói: "Ngẩng đầu lên!"
Đương nhiên Tần Thư Dao biết là đang nói bản thân, nàng hơi ngẩng đầu, trên mặt không có một chút gợn sóng, cũng không có chút sợ hãi nào, phảng phất người đối diện không phải là hoàng đế một quốc gia, cũng dường như chuyện trước đó chưa hề phát sinh.
Hoàng thượng cảm thấy nàng không quyến rũ như trong tưởng tượng của mình, hơn nữa người nữ tử này nhìn thấy mình cũng không sợ hãi gì, gặp được chuyện như vậy cũng không ủy khuất gì. Ông thấy trong mắt nàng không có dù chỉ một giọt nước mắt. Trong lòng ông thật hài lòng, cảm thấy nữ tử như vậy mới xứng đôi với nhi tử của ông.
Vừa rồi ông nghe lời Hoàng hậu nói xong, vốn là tràn đầy ngập lửa giận. Nhưng mà sau khi đến nơi này, không chỉ có biểu hiện của Mộ Thiếu Dục thật bình thản, mà Tần Thư Dao cũng biểu hiện thật bình tĩnh.
Điều này làm cho ông càng thêm tin tưởng chuyện này, là có người cố ý thiết kế hãm hại hai người bọn họ.
"Dục Nhi, con thích nàng?"
Mộ Thiếu Dục quay đầu nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, bộ dạng của nàng, tính cách của nàng, cùng trên người nàng tản ra mùi thơm nhàn nhạt, đều không làm cho hắn cảm thấy không vui một chút nào. Sẽ không chán ghét, cũng không xem như là thích!
Cho nên Mộ Thiếu Dục không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Đối với nhi tử đầu gỗ này của ông, Hoàng thượng cũng nhìn quen rồi, cho nên cũng không buồn bực, lại nói với Tần Thư Dao: "Còn ngươi?"
Tần Thư Dao lại thật thẳng thắn dứt khoát lắc đầu.