Hoàng hậu cười nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, nhẹ giọng nói: "Dục Nhi, tuy bên cạnh con cũng có người, nhưng ngàn lần không thể phụ Dao nha đầu, nó rất tốt!
Đứng ở phía sau Hoàng hậu, Bạch Thiển buồn bực, hai tay cũng gắt gao nắm chặt.
Tuy rằng nàng ta biết dù bản thân đã gả cho Mộ Thiếu Dục, nhưng người trong lòng Mộ Thiếu Dục cũng chỉ có một mình Tần Thư Dao. Mà hai người khác trong phòng Mộ Thiếu Dục, chẳng khác nào để trang trí mà thôi.
Bởi vì nhà mẹ đẻ Phương Trắc phi Phương Sơ Viện có địa vị cực cao, Hoàng hậu lại là cô cô của ả ta, cho nên ả ta cũng đến yến hội này. Ả ta cười đi lên phía trước, lôi kéo tay Tần Thư Dao, ôn nhu nói: "Sau này đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy!"
Tần Thư Dao bất động thanh sắc rút tay ra, lại khom người nói: "Trắc phi đa lễ rồi!"
Bỗng nhiên Mộ Thiếu Dục đứng lên, lạnh lùng nói: "Ngũ đệ còn chưa đến, ta đi xem Ngũ đệ!"
Trên mặt Hoàng hậu lộ ra một chút tươi cười quỷ dị, sau đó khẽ gật đầu.
Đợi Mộ Thiếu Dục đi xa, Tần Thư Dao mới cảm thấy tự nhiên một chút. Vừa rồi, khi nàng nhìn thấy Mộ Thiếu Dục, trong đầu có vô số hình ảnh thoáng qua, như nói cho nàng biết người Mộ Thiếu Dục cưới không phải là nàng, một chút cũng không thương tâm khổ sở, cũng đều là gạt người.
Chính là nàng có thói quen giấu tất cả khổ sở ở trong lòng, cho nên người ngoài thấy nàng bình thường. Chính là Tần Tuyết Như thỉnh thoảng nói với nàng hai câu, trên mặt Tần Thư Dao đều lạnh lùng, không có một chút thương tâm khổ sở.
Nhưng mà khi nàng thật sự nhìn thấy thê tử mới cưới của Mộ Thiếu Dục, khi nàng nhìn thấy Mộ Thiếu Dục, lòng của nàng như bị kiếm đâm xuyên, làm nàng đau đớn, dường như quên cả hít thở.
Phương Sơ Viện thấy Mộ Thiếu Dục rời đi, trong lòng lạnh lùng, trên mặt lại càng nhiệt tình: "Ngươi và ta đều hầu hạ Tam hoàng tử, đương nhiên không cần khách khí như vậy!"
Dù sao Tần Thư Dao còn chưa gả cho Mộ Thiếu Dục, dù thân thể của nàng đã là của hắn. Nhưng chuyện này cũng không có nhiều người biết.
Phương Sơ Viện cũng cố ý muốn cho Tần Thư Dao khốn khổ, vốn thân phận địa vị của ả cao hơn Tần Thư Dao rất nhiều, không nghĩ tới ả sẽ bị ban thưởng làm trắc phi, mà Tần Thư Dao lại có thể làm chính phi, may mắn ông trời mở mắt, hạ Tần Thư Dao từ vị trí chính phi xuống. Chính là không nghĩ tới lại tới một nữ tử không rõ lai lịch.
Trên mặt Tần Thư Dao lạnh lùng, lập tức lui hai bước, cung kính nói: "Phương Trắc phi nói sai rồi, tuy ta được Hoàng thượng tứ hôn, nhưng vẫn còn chưa gả cho Tam hoàng tử. Sao có thể nói cùng hầu hạ."
Phương Sơ Viện tưởng rằng nữ tử không có mẹ đẻ, lại được nuôi dưỡng dưới gối kế mẫu, tính tình nhất định nhu nhược, lại không nghĩ rằng cũng dám trước mặt Hoàng hậu mặt khiêu khích với ả, ả khẽ nhíu mày, giọng điệu cũng càng không tốt: "Chuyện này sai hay đúng, cũng không phải do ngươi tới bình luận."
Tần Thư Dao cũng không muốn kết thù, nên không nói nữa, lẳng lặng đứng ở một bên.
Rốt cuộc Bạch Thiển đứng ở phía sau Hoàng hậu nhìn không được, cũng lạnh lùng nói: "Lời Phương Trắc phi vừa nói quả thật sai rồi, lại nói như thế nào thì Dao... Tần cô nương vẫn là cô nương chưa lấy chồng."
Phương Sơ Viện nghe xong, buồn bực không thôi, nhưng cũng không dám tức giận, chỉ có thể hung hăng nắm chặt nắm tay.
Tuy rằng ba người bọn họ cùng gả cho Mộ Thiếu Dục, nhưng mấy tháng qua, Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không đi vào trong phòng ả, mỗi lần đều ở trong phòng Bạch Thiển. Điều này làm cho ả vừa tức vừa giận, mà Hoàng hậu cô cô lại bảo ả mau chóng sinh con, nhưng không viên phòng thì làm sao có thể sinh con được. Chỉ là chuyện xấu hổ này, nàng cũng không dám nói ra ngoài.
Khi mừng năm mới, ả thật sự nhịn không được nữa nói mới mẫu thân hai câu. Vốn tưởng rằng Hoàng hậu sẽ giúp đỡ bản thân, lại không nghĩ rằng Hoàng hậu còn mắng ả vô dụng, ngay cả nam nhẫn cũng không quyến rũ được.
Từ nhỏ đến lớn ả chưa từng chịu như vậy, chính là Bạch Thiển là chính phi lại có Mộ Thiếu Dục trân trọng, cho nên ả không dám đắc tội. Mà Đinh Trắc phi lại trốn ở trong phòng cả ngày, gần như không ra khỏi cửa. Hôm nay rốt cuộc ả
bắt được cơ hội, để ả có thể phát tiết bất mãn trong lòng, nhưng lại bị Bạch Thiển quát bảo ngưng lại.
Vừa rồi Tần Thư Dao vừa tiến đến, Phương Sơ Viện đã phát hiện ánh mắt Mộ Thiếu Dục nhìn nàng không giống, cho nên ả mới muốn cố ý đi ra thân thiết với Tần Thư Dao. Lại không nghĩ rằng Mộ Thiếu Dục ngay cả nhìn cũng không nhìn ả một cái, cho nên ả cũng không kiềm chế được tính tình của bản thân, bắt đầu châm chọc khiêu khích.
Tần Thư Dao cũng không để ý, lời nói như thế nàng đã sớm nghe nhiều, hơn nữa Tần Tuyết Như có thể nói còn khó nghe hơn.
Chính vào lúc này, Mộ Tử Liệt mang theo Hàn Thế Quân cũng cùng tiến đến. Dù sao Hàn Thế Quân cũng là người ngoài, loại yến hội này vốn không nên đến, chỉ là vì quan hệ với Mộ Tử Liệt, cho nên Hoàng hậu cũng dung túng.
Hàn Thế Quân nhìn thấy Tần Thư Dao, trên mặt lộ ra nụ cười tà mị, sau đó lại thi lễ với mọi người.
Mà cùng lúc đó, Trịnh phu nhân cũng mang theo hai nữ nhi vào, còn có Phương đại phu nhân cũng mang theo hai nhi tử và một tiểu nữ nhi đi vào.
Hiện tại, đình hóng mát này có vẻ chật chội, Hoàng hậu cũng đứng lên, nói: "Vẫn là đi tới Ngự hoa viên thôi, chỗ kia rộng hơn."
Mọi người khẽ gật đầu, cùng đi theo hoàng hậu.
Dọc theo đường đi, Hoàng hậu giống như cực kỳ quan tâm Tần Thư Dao, còn kéo nàng tới bên người.
Tuy Tần Thư Dao cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không để ở trong lòng. Dù sao đám người hoàng hậu và Hàn Thế Quân, đều luôn muốn lợi dụng nàng, để trừ khử Mộ Thiếu Dục.
Chỉ là bọn họ lợi dụng sai chỗ rồi, người trong lòng Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không phải là nàng, mà là một nữ tử khác.
Hiện tại ngay cả Tần Thư Dao cũng bắt đầu hoài nghi, Mộ Thiếu Dục có chân chính thích nữ tử hay không? Hay hắn chỉ yêu một mình hắn! Khó trách, kiếp trước Mộ Thiếu Dục đều luôn cô độc một mình.
Hứa thị vì Trịnh Anh Anh đã nghĩ thông suốt, nên Hứa thị vì Trịnh phu nhân tìm một mối hôn sự tốt cho Trịnh Anh Anh, mà Mộ Thiếu Dục cũng đã cưới chính thê, để nàng ta triệt để chặt đứt niệm tưởng.
Hôm nay Trịnh Anh Anh không điên cuồng giống lúc trước, chỉ là có vẻ quá mức yên tĩnh.
Vốn Tần Thư Dao còn sợ Trịnh Anh Anh sẽ giống lúc trước, sẽ làm ra hành động quá khích, hiện tại nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta cũng yên lòng.
Rốt cuộc đến Ngự hoa viên, lúc này tuy vẫn đầu mùa xuân, nhưng trong Ngự hoa viên đã trăm hoa đua nở, hoàng hậu cũng sai người bày ra vài cái bàn trên địa phương rộng lớn này. Cũng để phu nhân, tiểu thư đến dự tiệc ngồi xuống.
Cảnh xuân tươi đẹp, quả thật thích hợp ngắm cảnh.
Tần Thư Dao vốn muốn ngồi bên cạnh Tần Khả Cầm, lại bị Bạch Thiển kéo lại.
"Tần cô nương nên ngồi ở bên cạnh ta!" Nói xong Bạch Thiển âm thầm nháy mắt với Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao bất đắc dĩ cười cười, ngồi xuống bên cạnh Bạch Thiển, Bạch Thiển lôi kéo tay nàng, cũng âm thầm bắt mạch cho nàng, lại nhịn không được nhíu mày.
Trong bữa tiệc, một đám người kính hoàng hậu, nói một ít lời vui vẻ, sau đó mới tự nói chuyện.
Chỉ là vì bên trên còn có Hoàng hậu, cho nên mọi người cũng không dám tùy ý, gần như đều nói chuyện với hoàng hậu, cũng nói một ít chuyện lý thú ngoài cung, cho hoàng hậu nghe, làm hoàng hậu cười không ngừng.
Bạch Thiển thấy bọn họ không đặt sự chú ý lên trên hai người bọn họ, thì lôi kéo ống tay áo của Tần Thư Dao khẽ nói: "Dao tỷ tỷ, tức giận sao?"