Gió xuân phất qua, hương hoa thoang thoảng. Trong ngự hoa viên thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười
Tần Thư Dao kinh ngạc liếc mắt nhìn Bạch Thiển, sau đó mới hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng ta.
"Chuyện này thì có gì phải tức giận. Trai lớn lấy vợ, gái lớn lấy chồng. Hơn nữa chuyện hôn nhân là lệnh của cha mẹ..."
Từ nhỏ Bạch Thiển đã sinh trưởng ở trong núi, hoàn toàn không hiểu rõ chút phong tục lễ nghĩa này, nàng vội vàng cắt ngang nói: "Được rồi được rồi, đừng nói những thứ này nữa. Ta và tỷ nói, thật ra thì ta và Dục ca ca không như các ngươi nghĩ!"
Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn Bạch Thiển, Bạch Thiển đỏ mặt, lại giảm thấp xuống âm thanh, nhẹ giọng nói: "Ta và Dục ca ca không có vợ chồng Chi Lễ... Dục ca ca nói trong lòng huynh ấy chỉ có một người, không ngờ phụ thân ta lại... Mặc dù ta thích Dục ca ca, nhưng ta cũng biết rõ tỷ và Dục ca ca mới là trời sinh một đôi. Mặc dù ta không hiểu vì sao cha ta lại gả ta cho Dục ca ca, nhưng ta vẫn nguyện ý giúp Dục ca ca!"
Tần Thư Dao nghe vậy khiếp sợ không thôi, nàng vốn cho rằng Bạch Thiển và Trịnh Anh Anh giống nhau, yêu Mộ Thiếu Dục muốn chết muốn sống, cho nên mới phải dùng hết thủ đoạn nhất định phải gả cho Mộ Thiếu Dục.
Nhưng không nghĩ tới chuyện này lại hoàn toàn không giống như nàng tưởng tượng, thì ra Bạch Thiển cũng bị ép buộc.
Bạch Thiển thấy bộ dạng kinh ngạc của Tần Thư Dao, lại nói: "Vừa rồi ta bắt mạch cho tỷ, tuy mạch tương của tỷ rối loạn, xác nhận là trúng độc. Lại không phải mê độc hoa tình, ta còn phải kiểm tra thêm, mới có thể đưa ra kết luận!"
Lúc này Tần Thư Dao mới nhớ tới, từ ngày đó, sau khi Mộ Thiếu Dục đút cho mình một chén canh thuốc, độc của nàng dường như cũng không phát tác nữa, hơn nữa Mộ Thiếu Dục cũng không tiếp tục đưa đồ. Nàng cũng cho rằng độc của mình đã giải quyết, bây giờ nghe Bạch Thiển vừa nói như thế, xem ra trong cơ thể nàng còn độc.
Nàng nhớ tới ánh mắt Mộ Thiếu Dục nhìn nàng vừa nãy, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: "Hắn thật sự nói với ngươi như vậy sao?"
Bạch Thiển nghiêm túc gật đầu: "Tuy ta thích Dục ca ca, nhưng cũng không phải là yêu. Hiện tại ta chỉ coi huynh ấy như Tam ca mà đối xử, mà huynh ấy cũng chưa từng chạm vào ta!"
Chẳng biết tại sao, Tần Thư Dao nghe được lời Bạch Thiển nói, trong lòng lại có một cỗ ấm áp, làm nàng vui mừng không thôi.
Bạch Thiển sợ Tần Thư Dao vẫn còn hiểu lầm, lại nói: "Dục ca ca cũng chưa từng đi vào phòng của hai người bọn họ một bước, tuy mỗi đêm ở trong phòng của muội, nhưng mỗi lần huynh ấy đều ngủ trên mặt đất."
Ngồi ở chỗ cao, hoàng hậu cũng đã sớm thấy hành động của hai người bọn họ, tuy bà ta bất mãn hai người Bạch Thiển và Tần Thư Dao thân thiết, nhưng dù sao trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thể nói toạc ra, chẳng qua, hiện tại nhìn thấy hai người bọn họ xì xào bàn tán, thì cố ý lên tiếng nói: "Tam hoàng tử phi, con và Tần cô nương nói cái gì đó? Nói đến vui vẻ như vậy!"
Bạch Thiển nghe vậy trong bụng hoảng hốt, lập tức giống như hài tử làm sai chuyện, không biết làm sao.
Tần Thư Dao cũng không hiểu vì sao Bạch Tu Sinh đưa nữ nhi duy nhất của mình vào trong hoàng cung – cái nơi ăn tươi nuốt sống này.
Nàng đứng lên, cúi người thi lễ với hoàng hậu, nói: "Tam hoàng tử phi tò mò năm nay bên ngoài lưu hành loại y phục nào, bởi vì dân nữ có một cửa hàng ở trong thành, cho nên Tam hoàng tử phi mới lôi kéo dân nữ hỏi không ngừng!"
Hoàng hậu sáng tỏ cười một tiếng, trên mặt cũng ôn hòa hiền lành: "Bổn cung nghe nói hiện tại bên ngoài cung những phu nhân cũng thích lụa mỏng, cũng có chuyện này sao!"
Hiện tại lụa mỏng đang nổi, đám người Ngô thị vì để hoàng hậu vui, đã nói ra mấy loại kiểu mới.
Đề tài lại kéo trở về y phục và đồ trang sức đeo tay đang được lưu hành, bởi vì hoàng hậu đã chú ý tới Bạch Thiển, cho nên Bạch Thiển cũng không còn lôi kéo Tần Thư Dao nói chuyện nữa, hơn nữa lời nàng muốn nói, cũng đã nói xong.
Lúc này, một cung nữ ở bên cạnh rót rượu cho Tần Thư Dao, sau đó nhanh chóng đưa một tờ giấy vào trong tay Tần Thư Dao. Đợi Tần Thư Dao phản ứng lại, thì cung nữ kia đã đi xa.
Nàng âm thầm mở tờ giấy nhỏ trong tay ra, liếc mắt nhìn, lại là bút tích của Mộ Thiếu Dục.
Tần Thư
Dao suy nghĩ trong chốc lát, mới mượn cớ đi nhà xí mang theo Thi Vận rời khỏi.
Địa phương cách Ngự Hoa Viên không xa, có một cây đại thụ, mà Mộ Thiếu Dục đang ở dưới cây đại thụ.
Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục chắp tay đứng ở dưới cây đại thụ, trong ngực đập thình thịch, lúc này nàng cảm thấy lòng bàn tay của mình cũng đã hiện đầy mồ hôi. Nàng đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, mới đi tới.
Thi Vận đã sớm thức thời lui sang một bên, lúc này nàng mới phát hiện, thì ra xung quanh đây đều đã có cơ sở ngầm của Mộ Thiếu Dục, chỉ cần hơi có người. Mộ Thiếu Dục lập tức có thể biết.
Như vậy, Thi Vận cũng hơi yên lòng một chút.
Tần Thư Dao đi tới dưới tàng cây, nhìn Mộ Thiếu Dục, cúi người thi lễ, cố làm thoải mái nói: "Tam hoàng tử mời ta, là có chuyện gì quan trọng!"
Mộ Thiếu Dục vẫn luôn lẳng lặng nhìn Tần Thư Dao, mấy tháng này mặc dù hắn không bước nửa bước ra khỏi cung, nhưng rõ ràng từng hành động cử chỉ của Tần Thư Dao.
Khóe miệng hắn hơi nâng lên, nở nụ cười ôn nhu: "Tức giận?"
Tần Thư Dao bị hỏi có chút không giải thích được, lại nghĩ tới lúc trước hắn cưới một lúc ba người, còn mình bị đưa xuống trắc phi, quả thật nàng có chút tức giận và khó chịu. Nhưng sau khi nghe những lời Bạch Thiển nói, những ủy khuất kia cũng đều tan thành mây khói.
Nhưng bây giờ lại nghe câu này của Mộ Thiếu Dục, chẳng biết tại sao lỗ mũi chua xót. Cho nên thiếu chút nữa gật đầu, nàng âm thầm mắng trong lòng một câu, sau đó nở nụ cười, nói: "Có gì phải tức giận. Bản thân ta chỉ tò mò, Tam hoàng tử mời ta tới vì chuyện gì?"
Mộ Thiếu Dục đi về phía trước hai bước, ngửi thấy được mùi thơm đặc biệt trên người nàng, chợt hắn rất nhớ hương thơm trên người nàng, hắn không kìm nén được ** trong lòng, chợt ôm Tần Thư Dao vào trong ngực của mình.
Tần Thư Dao bị hành động của Mộ Thiếu Dục dọa sợ hết hồn, kinh sợ lên tiếng.
"Chớ lộn xộn, ta cũng không thể bảo đảm được, đợi lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì đâu!"
Tần Thư Dao bị dọa đến động cũng không dám động, đợi Mộ Thiếu Dục bình tĩnh lại cảm xúc, nàng mới cố gắng muốn đẩy Mộ Thiếu Dục ra. Không muốn đánh, Mộ Thiếu Dục lại ôm càng chặt hơn.
"Những ngày qua, nàng có nghĩ tới ta không?"
Tần Thư Dao hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu một cái.
Tiếp đó Mộ Thiếu Dục lại giống như dã thú bị chọc giận, chợt nắm chặt hai vai Tần Thư Dao, sau đó đột ngột hôn lên đôi môi Tần Thư Dao. Tần Thư Dao mở to mắt nhìn hắn, tuy hai người bọn họ đã có da thịt thân thiết, nhưng đó đều là khi Tần Thư Dao phát độc là tình huống đặc biệt. Nàng vẫn chưa từng có hành động thân mật nào với Mộ Thiếu Dục khi còn tỉnh táo.
Vừa hôn, chỉ là hôn như vậy không giải được cơn khát trong lòng hắn.
Chỉ là, bởi vì Tần Thư Dao vẫn chưa phải là thê tử của hắn, hơn nữa nơi này còn là hoàng cung, cho nên hắn chỉ có thể buông tay ra.
Đợi sau khi Mộ Thiếu Dục buông tay, Tần Thư Dao mới khẩn trương nhìn bốn phía một chút, sau khi thấy không có người phát hiện, mới khẽ thở phào.
"Đừng lo lắng, ở gốc cây này cực kỳ bí mật, bọn họ không phát hiện ra được!"
Lúc này Tần Thư Dao mới ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Thiếu Dục, nói: "Nếu không có chuyện, ta phải đi về. Nếu không, hoàng hậu hoài nghi, lại gây khó khăn cho ta!"
Mộ Thiếu Dục cũng không nỡ buông tay, chẳng qua hắn cũng biết mình không thể giữ Tần Thư Dao quá lâu. Hắn lại kéo Tần Thư Dao vào trong ngực của mình, ngửi mùi thơm truyền tới mũi hắn, rồi mới buông lỏng tay.