Trong ngự hoa viên đầy sắc xuân, bươm buớm bay lượn, chim chóc hót vang. Vốn bởi phong cảnh thật tốt, lại bởi vì mấy câu nói của hoàng hậu mà không khí trở nên có chút quái dị.
Hàn Thế Quân đứng lên, hai tay ôm quyền, khuôn mặt tiếc nuối: "Vốn là đã đính hôn, sau lại bị từ hôn!"
Một hai năm gần đây, Hàn Thế Quân được hoàng thượng thích, mà hắn ta còn là người của Mộ Tử Liệt. Cho nên, dĩ nhiên hoàng hậu càng thêm để ý, vốn bà ta cũng chỉ tùy ý nhắc tới, chỉ vì ánh mắt Hàn Thế Quân nhìn về phía Tần Thư Dao có chút quái dị, cho rằng giữa hai người bọn họ có quan hệ gì, lại không nghĩ rằng bởi vì những lời này của bà ta mà đưa tới nhiều chuyện hơn.
Hoàng hậu khẽ nhếch lông mày lên, nghi ngờ hỏi: "Hả? Là cô nương ai nhà, người tốt như vậy lại không muốn."
Vào lúc này, Ngô thị chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên, cửa hôn sự này là chính miệng bà ta đáp ứng, lại do Tần lão phu nhân đi hủy hôn. Vào lúc này, Hàn Thế Quân nói những lời kia, nhất định là muốn trách cứ gia đình bà ta.
Mặc dù trong lòng Ngô thị bất an, nhưng vẫn đứng lên, nhẹ giọng nói: "Là ái nữ vô phúc được hưởng."
Trong lòng Hoàng hậu sáng tỏ, liếc mắt nhìn Tần Khả Cầm ngồi yên lặng, nói : "Cũng là người dễ thương, chẳng qua hôn nhân đại sự, cũng không phải trò đùa. Cũng nên chững chạc một chút, từ hôn như vậy cũng không tốt với nữ nhi nhà người ta, nếu từng định ra hôn sự, sao lại phải hủy hôn!"
Những lời này làm sắc mặt Tần Khả Cầm càng thêm tái nhợt, thân thể cũng hơi run rẩy. Nguyên nhân nàng từ hôn, cho dù là Ngô thị cũng không biết, chẳng qua nàng sợ hoàng hậu tra cứu, tra ra chân tướng, như vậy sự trong sạch của bản thân cũng coi như bị phá hủy.
Tần Thư Dao vội vàng đứng lên, ôn nhu nói: "Chỉ vì thân thể muội muội nhà dân nữ khó chịu, mà Hàn gia lại muốn thành thân nhanh chóng. Tổ mẫu nhà dân nữ muốn để muội muội ở trong nhà chăm sóc thêm hai năm, sợ làm trễ nãi Hàn đại nhân, cho nên mới hủy hôn!"
Tuy lấy cớ này không được tốt, nhưng cũng có thể nói cho qua trước mắt.
Đây chỉ là chuyện nhà người ta, theo lý tới đây, cũng không có ai sẽ hỏi nữa. Chẳng qua là hoàng hậu lại dường như hoàn toàn không muốn khinh địch cứ bỏ qua như vậy, bà ta liếc mắt nhìn Tần Khả Cầm, lại nói: "Bổn cung nhìn sắc mặt nàng tốt như vậy, thân thể chắc cũng không có gì đáng ngại. Nếu còn chưa đính hôn, không bằng Bổn cung tự làm chủ. Để cho hai nhà các ngươi gắn bó suốt đời lần nữa!"
Mặc dù Tần Thư Dao may mắn Tô Nhược Hoài hành động nhanh chóng, nhưng cũng lo lắng da mặt Tần Khả Cầm mỏng, sẽ xấu hổ không chịu nổi.
"Đa tạ ý tốt của hoàng hậu. Chẳng qua là không khéo rồi, lễ mừng năm mới đã có người đến cầu hôn, cũng đã định xuống. Hôn sự cũng định sang năm, cũng có thể để cho muội muội ở nhà nghỉ ngơi một năm nữa!"
Tần Thư Dao nói cũng cực kỳ hoàn mỹ, nhưng lại nói như Tần lão phu nhân hài lòng, lại để cho hoàng hậu hết hy vọng.
Hoàng hậu khẽ nhếch lông mày, cười nói: "Chuyện này, thật đúng là đáng tiếc."
Hiền phi ngồi ở một bên lẳng lặng không nói, rốt cuộc cũng che miệng cười nói: "Hoàng hậu nương nương thật đúng là nhiệt tình, chỉ là, dù sao hai người bọn họ cũng không có duyên phận, cưỡng cầu nữa cũng vô dụng. Sao không để tâm đến hôn sự của hai người Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử."
Lúc này, Hoàng hậu mới bỏ qua chuyện này, cười nói: "Xem ra Bổn cung lại dính vào chuyện của người ta. Chẳng qua, Hàn đại nhân cũng không cần cấp, đợi Bổn cung vì Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử định ra hôn sự xong, nhất định cũng tìm cho Hàn đại nhân một người trong sạch môn đăng hộ đối!"
Hàn Thế Quân lập tức ôm quyền nói: "Đa tạ hoàng hậu nương nương!"
Đứng ở bên cạnh Tần Tuyết Như, sau khi nghe thấy sắc mặt Tiết Nhã tái nhợt, hai tay cũng nắm thật chặt thành quyền, ngay cả nàng ta không cam tâm đi nữa, chuyện này cũng đã định xuống rồi. Nàng ta vuốt bụng của mình theo bản năng, chỉ cần có thể sinh ra một con trai nối dòng, như vậy cũng không cần lo lắng nhiều như vậy nữa.
Tần Thư Dao cũng khẽ thở phào, sau đó ngồi xuống.
Sau yến hội, thì không có gì ngoài ý muốn. Tất cả mọi người trò chuyện những chuyện lý thú trong kinh thành.
Bởi vì mới vừa rồi hoàng hậu trước mặt của mọi người, nói ra hôn sự của Tần Khả Cầm, Tần Khả Cầm lại thấy xấu hổ không chịu nổi, vẫn luôn cúi đầu, không dám
giương mắt lên.
Vốn Tần Thư Dao cho rằng như vậy đã kết thúc, nơi nào nghĩ đến lúc chuẩn bị xuất cung, hoàng hậu đặc biệt sai người giữ nàng lại. Tuy nàng kinh ngạc, nhưng cũng theo cung nữ đi đến cung Tê Phượng.
Ngô thị không muốn chờ Tần Thư Dao, trước mang người trở về, chỉ chừa một phu xe ở cửa cung chờ đợi.
Tần Thư Dao theo cung nữ đến cung Tê Phượng, thì quỳ xuống, dịu dàng nói: "Hoàng hậu nương nương Cát Tường!"
Lúc này hoàng hậu nằm ở trên giường êm, vuốt khăn gấm trong tay mình, mắt phượng hơi nâng lên, khinh bỉ nhìn Tần Thư Dao một cái, mới lười nhác nói: "Đứng lên đi!"
Tần Thư Dao đứng lên, liếc mắt nhìn hoàng hậu, lẳng lặng chờ bà ta lên tiếng.
"Ban đầu ngươi vốn là chánh phi của Dục Nhi, chẳng qua là ý trời trêu ngươi, lại bị đưa xuống làm trắc phi. Chẳng qua là trên thánh chỉ của hoàng thượng cũng không viết rõ, là trắc phi của hoàng tử nào. Bên người Dục Nhi đã có hai trắc phi, mà Hi Nhi lại chỉ có một người chính phi, không bằng ta đưa ngươi cho Hi Nhi thì như thế nào?"
Tần Thư Dao nghe thấy kinh ngạc trợn to hai mắt, hôn nhân đại sự của nàng ở trong mắt hoàng hậu là giống như trò đùa sao? Cao hứng đá nàng cho người này, mất hứng lại đá nàng sang cho người khác.
Nàng vội vàng quỳ xuống, khuôn mặt khủng hoảng: "Kính xin hoàng hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, mặc dù thân phận dân nữ thấp kém, nhưng cũng biết vinh nhục, chuyện như vậy ngàn lần không thể đáp ứng!"
Hoàng hậu thấy Tần Thư Dao kích động như vậy, cười lạnh một tiếng: "Gì mà kích động như thế, hơn nữa ngươi vẫn còn chưa gả, đổi một người thì sợ cái gì chứ!"
"Thánh chỉ của Hoàng thượng cũng đã sớm công bố thiên hạ, cho dù sau đó cũng không viết rõ là làm trắc phi cho hoàng tử nào. Thế nhưng ban đầu tứ hôn đã viết rất rõ ràng, nếu lại chợt đổi người, dân nữ tình nguyện liều chết kháng chỉ!"
Nàng nói cực kỳ kiên quyết, nhưng không làm hoàng hậu cảm thấy một chút cảm động nào.
Chẳng qua là khóe miệng hoàng hậu vẫn nở nụ cười lạnh: "Bổn cung cũng chỉ đùa với ngươi một chút thôi, ngươi cũng không cần nghiêm túc như vậy!"
Sao có thể không nghiêm túc? Nếu hoàng hậu thật sự làm như vậy, như vậy sau này nàng cũng không cần làm người nữa rồi. Hơn nữa, nàng cũng đã sớm là người của Mộ Thiếu Dục. Coi như không lấy Mộ Thiếu Dục, nàng cũng sẽ không gả cho những người khác.
Tần Thư Dao vẫn cau mày, không nói gì.
Hoàng hậu cũng muốn nàng không thoải mái, lại tiếp tục nói: "Hôm nay Bổn cung đặc biệt giữ ngươi lại, cũng là vì những chuyện khác."
Tần Thư Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn hoàng hậu.
Hoàng hậu lại nói: "Mặc dù Dục Nhi cũng không phải ruột thịt của Bổn cung, nhưng cũng là Bổn cung nhìn lớn lên. Chẳng qua thâm cung hiểm ác, coi như thân là hoàng tử, cũng khó bình an. Hôm nay Bổn cung gọi ngươi tới, cũng là vì Dục Nhi. Ngươi đi theo Dục Nhi đến Nam Tĩnh, chắc cũng cực kỳ hiểu rõ nó. Vốn Bổn cung cũng không nguyện ý gọi ngươi tới, chẳng qua đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Dục Nhi bởi vì ngươi mà bị thương nặng, hay bởi vì không vâng lời hoàng thượng, mà bị giam lỏng, mặc dù vừa rồi nó ở trên yến tiệc, không có bất kỳ những hành động khác thường nào, nhưng hoàng thượng đã ra lệnh, không cho nó lại ra khỏi cung. Nếu ngươi có thời gian rảnh thì cũng nên thường tới trong cung, khuyên nhủ một chút.”
Tần Thư Dao khẽ cau mày, mới vừa rồi nàng và Mộ Thiếu Dục lén gặp nhau, cũng không phát hiện trên người Mộ Thiếu Dục có vết thương. Hơn nữa nàng cũng chưa từng nghe nói tin tức hai người Mộ Thiếu Dục và hoàng thượng bất hòa.