Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Ở Núi Giả Nhìn Thấy, Hoàng Hậu Làm Khó Dễ


trước sau



Lúc này, cách đó không xa truyền đến một trận tiếng thở gấp.

Tần Thư Dao hơi ngẩn ra, ngay sau đó mặt đỏ bừng không thôi. Bên cạnh cây to này là một tảng đá lớn, mà phía sau tảng đá là một ngọn núi giả.

Mộ Thiếu Dục đã nghe thấy, liếc mắt nhìn, hai tròng mắt lại biến thành lạnh như băng.

Tần Thư Dao còn muốn hỏi là ai, giọng nói quen thuộc đã truyền tới.

"Hàn công tử... Đừng... Đừng như vậy..."

Giọng nói này Tần Thư Dao không thể quen thuộc hơn nữa, nàng trợn to hai mắt, không nghĩ tới Tiết Nhã lại dám làm ra chuyện như vậy vào ban ngày ban mặt. Sau đó lại nghĩ đến mình và Mộ Thiếu Dục cũng ở đây ban ngày ban mặt, làm chuyện cẩu thả, gương mặt càng thêm đỏ ửng, ánh mắt nhìn về phía Mộ Thiếu Dục càng thêm trách cứ.

Mộ Thiếu Dục lại làm như không thấy, ôm lấy Tần Thư Dao, hôn một cái lên mái tóc mềm mại của nàng.

"Hàn công tử, chàng thật sự không thích ta sao?"

Giọng nói của Tiết Nhã mang theo nồng đậm giọng mũi, nghĩ đến hẳn là khóc một trận rồi.

"Thích, chẳng qua, nàng cũng không phải là hậu nhân của danh môn."

Hàn Thế Quân nói rất trực tiếp, mà Tiết Nhã sau khi nghe thấy sắc mặt tái nhợt, nàng ta không nghĩ tới mình đưa Hàn Thế Quân đến nơi này tới, lại chủ động hiến thân, hơn nữa mới vừa rồi Hàn Thế Quân cũng không hoàn toàn có ý cự tuyệt. Nàng ra cho rằng Hàn Thế Quân cũng thích nàng, lại không nghĩ rằng...

Tiết Nhã cắn chặt môi dưới của mình, trên gương mặt tràn đầy nước mắt. Nàng ta còn chưa mặc xong y phục trên người, bộ dạng này lại thêm lộ vẻ điềm đạm đáng yêu.

Chẳng qua, Hàn Thế Quân nhìn bộ dạng thế này của nữ nhân đã quen rồi, nên không để ở trong lòng. Hắn nhẹ nhàng nắm cằm Tiết Nhã, hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng ngươi dẫn ta tới chỗ này, lại đưa thân thể cho ta, là lấy được hứa hẹn từ chỗ ta. Ban đầu ta đã không muốn cưới ngươi làm vợ, như vậy sau này ta cũng sẽ không cưới ngươi làm vợ. Nếu ngươi hối hận thì lui cửa hôn sự này, nếu ngươi an phận thủ thường, ta cũng sẽ cho ngươi một danh phận!"

Hàn Thế Quân như vậy, Tần Thư Dao không thể quen thuộc hơn được nữa. Kiếp trước, Tiết Nhã cũng vụng trộm quyến rũ Hàn Thế Quân, hơn nữa hai người đã làm chuyện cẩu thả rồi. Sau đó mới cầu xin mình nâng Tiết Nhã vào cửa. Kiếp này, mặc dù lúc trước do Tần Thư Dao cố ý thiết kế, nhưng sau đó vẫn giống kiếp trước, cuối cùng Tiết Nhã không chịu được cô đơn, quyến rũ Hàn Thế Quân.

Chẳng qua Tiết Nhã quá ngu, cho rằng mình hiến thân cho hắn, hắn sẽ quý trọng mình. Vạn không nghĩ tới Hàn Thế Quân vốn là người lãnh huyết vô tình, nếu Tiết Nhã có gia thế bối cảnh hùng hậu, coi như Tiết Nhã là người mặt rỗ, Hàn Thế Quân cũng sẽ cưới làm chính thê.

Tần Thư Dao âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thật may là mới vừa rồi hai người bọn hắn không phát hiện ra bọn họ, nếu không, thanh danh của nàng sợ cũng muốn hư hại rồi. Nghĩ đến đây, trên mặt Tần Thư Dao hơn nóng, vội vàng nhỏ giọng nói với Mộ Thiếu Dục: "Ta phải đi rồi!"

Nơi đây không nên ở lâu, Mộ Thiếu Dục khẽ vuốt cằm, lập tức dẫn Tần Thư Dao đi ra ngoài. Sau đó tách ra, Mộ Thiếu Dục không đành lòng, lại nhỏ giọng nói: "Tối nay ở nhà chờ ta!"

Tần Thư Dao vừa nghe, trái tim chợt nhảy lên, vội vàng nói: "Không được!"

Mộ Thiếu Dục lại lộ ra một nụ cười tà mị, sau đó xoay người rời đi.

Trong lòng Tần Thư Dao buồn bực không thôi, mới vừa rồi nàng không nên nghe lời Mộ Thiếu Dục tới chỗ này.

Khi trở lại Ngự Hoa Viên, Tần Thư Dao liếc mắt nhìn bên cạnh Tần Tuyết Như, quả nhiên Tiết Nhã cũng đã sớm không thấy. Nàng khẽ cau mày, kiếp này coi như nàng không cần làm gì, vận mệnh của Tiết Nhã cũng nhất định bi thảm. Nàng không cảm thấy đáng thương, ngược lại cảm thấy gieo gió gặt bảo.

"Hôn sự của Dao nha đầu cũng nên định xuống, đến lúc đó Bổn cung bẩm rõ với hoàng thượng. Tránh cho lại xảy ra điều gì rắc rối!"

Đang lúc Tần Thư Dao suy nghĩ lung tung, chợt giọng nói lạnh lùng của hoàng hậu truyền đến, làm Tần Thư Dao hơi ngẩn ra.

Kiếp này hôn sự của nàng là nằm ở trong tay hoàng hậu, tùy ý để bà ta nhào nặng, trong lòng nàng rất không cam lòng, nhưng nhớ tới lời Bạch Thiển nói vừa nãy, cùng với hành động của Mộ Thiếu Dục, một ít không cam lòng cũng bị hòa tan, chỉ còn lại gợn sóng nhàn nhạt.

Hoàng hậu thấy Tần Thư Dao cố làm thẹn thùng cúi đầu, trong lòng hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: "Chẳng qua là Dục Nhi thành thân rồi, như vậy cũng nên vì hai người Liệt Nhi và Hi Nhi mà
chuẩn bị!"

Lời này vừa nói ra, Phương đại phu nhân lập tức vui mừng không thôi, liếc mắt nhìn tiểu nữ nhi bên cạnh mình, cười nói: "Cũng không phải sao, Đại hoàng tử bởi vì tuổi của nha đầu Tần gia, cho nên vẫn chưa thành hôn. Nhưng Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử cũng không thể đợi, ta nghe nói Ngũ hoàng tử và Trịnh gia cũng đã sớm có nhân duyên, Trịnh gia đại tiểu thư cũng đã cập kê, cũng nên thành thân rồi!"

Phương đại phu nhân nhìn trúng chính là Mộ Tử Liệt, dù sao Mộ Tử Liệt là do hoàng hậu sinh ra, hơn nữa Phương gia vừa là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, đương nhiên sẽ càng thêm chiếu cố nữ nhi của mình.

Trịnh Uyển Uyển nghe xong, ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng Trịnh phu nhân cũng rất lo lắng, nghe Phương đại phu nhân nói, cũng dùng ánh mắt chờ đợi nhìn hoàng hậu. Dù sao, nữ nhi của mình cũng đã lớn, không thể đợi thêm nữa.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Phương đại phu nhân, bà ta cũng hiểu tâm tư của nàng, hơn nữa bà ta cũng muốn để cho nữ nhi Phương gia gả vào cung, trước đó Phương Sơ Viện được ban làm trắc phi, điều này làm cho hoàng hậu tức giận rất lâu. Hiện tại, nếu nữ nhi Phương gia gả vào cung làm chính phi, như vậy mặt mũi của bà ta cũng có thể vãn hồi một chút.

"Chuyện này ta còn cần thương lượng với hoàng thượng một chút."

Phương đại phu nhân nghe hoàng hậu nói, trong lòng cũng hiểu, suy nghĩ đợi lát nữa khi không người nào, mới nói với hoàng hậu một chút, nghĩ đến phải hỏi hoàng hậu cho chính xác.

Phương Sơ Viện nghe thấy, sắc mặt lại khó coi vạn phần, nhưng trong lòng có chút oán hận mẫu thân của mình, ả cũng không phải do Phương đại phu nhân sinh ra, mà là do Phương Nhị phu nhân sinh ra, cũng là đích trưởng nữ Phương gia, mặc dù thân phận địa vị chi thứ hai không bì được với phòng lớn. Nhưng cuối cùng bọn họ đều là đích nữ, một làm vợ, một làm thiếp. Điều này làm sao ả không oán, không giận được.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Phương Sơ Viện, cũng không để ý tới ả, cửa hôn sự này cũng ngoài dự liệu của bà ta, chỉ là nữ nhi Phương gia gả cho Mộ Thiếu Dục, cũng coi như ràng buộc Mộ Thiếu Dục.

Đây cũng là hoàng thượng cố ý.

Trong lòng Ngô thị vui mừng không thôi, mặc dù bà ta có chút tiếc hận, cảm thấy tính tình của Mộ Phượng Thiên quá mức không nóng không lạnh, nhưng chỉ cần có thể yêu thương nữ nhi mình, cũng có thể bảo vệ nữ nhi mình cả đời vinh hoa phú quý, chuyện này có gì không được.

Bà ta lại chuyển qua liếc mắt nhìn Tần Thư Dao ngồi ở bên cạnh Bạch Thiển, trong lòng càng thêm đắc ý.

Lúc này, Mộ Tử Liệt cũng đứng trước đám hoàng tử. Tần Thư Dao thấy Tiết Nhã cũng đã trở lại bên cạnh Tần Tuyết Như, chẳng qua hốc mắt nàng ta ửng đỏ, gương mặt ủy khuất, chính xác là sau khi bị cự tuyệt, trong lòng buồn phiền hối hận không thôi nhỉ.

Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng, lại thấy Mộ Thiếu Dục cũng đi vào, mà ánh mắt lại đang dừng ở trên người bản thân, nàng có chút dừng lại, ngay sau đó vội vàng cúi mắt xuống.

Phương Sơ Viện chỉ cho rằng Mộ Thiếu Dục đang nhìn Bạch Thiển, trong lòng càng thêm vừa tức vừa giận, chỉ có thể nắm thật chặt khăn trong tay.

"Mọi người tới đông đủ rồi." Hoàng hậu liếc mắt nhìn Hàn Thế Quân bên cạnh Mộ Tử Liệt, lại cười nói: "Đã lâu không thấy Hàn đại nhân, ngược lại càng anh tuấn, cũng không biết là cô nương nào có phúc có thể gả cho ngươi!"

Lời này vừa nói ra, hoàng hậu vô tình hay cố ý đều nhìn về phía Tần Thư Dao, mà Tần Thư Dao lại khẽ cau mày, nàng liếc mắt nhìn Tần Khả Cầm, quả nhiên thấy sắc mặt muội ấy tái nhợt, cắn chặt môi dưới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện