Không ít cung nữ
trong cung Tê Phượng bị rắn độc cắn chết, thời gian sáng sớm, cũng mang
ra không ít thi thể. Lúc này cung Tê Phượng u ám, hoàng thượng đặc biệt
lệnh cho hậu cung phi tần không cần đi thỉnh an. Điều này cũng làm cho
Tần Thư Dao có được yên tĩnh hiếm thấy.
Bạch Thiển cười hì hì đi
tới trước mặt Tần Thư Dao, thấy nàng thêu khăn, vẻ mặt hâm mộ: "Tỷ tỷ
thêu khăn thật sự nhìn rất đẹp, lúc nào thì tặng cho muội một cái đi!"
Tần Thư Dao thu lại khăn, ngẩng đầu lên, nói: "Nếu muội thích thích, thì cái này liền đưa cho muội!"
Hoàng hậu không quấy rầy nàng nữa, nàng cũng thanh tĩnh hiếm có được, chẳng
qua là thời gian cũng thay đổi e rằng thú vị vô cùng, cho nên Tần Thư
Dao mới có thể cầm tú hoa châm lên giết thời gian.
Bạch Thiển nghe vậy lập tức cười gật đầu: "Một lời đã định, ta còn muốn hà bao. Tỷ tỷ thêu hà bao rất dễ nhìn!"
Tần Thư Dao cười gật đầu một cái, chỉ là nhớ tới chuyện đêm đó, vẫn không
nhịn được mà kinh hãi. Nàng nhìn Thi Vận và Tuyết Ảnh bên cạnh, hai
người bọn họ lập tức lặng lẽ lui xuống.
Xung quanh không có những người khác, Tần Thư Dao mới nhỏ giọng hỏi: "Phụ thân của muội đã là
người của hoàng hậu, vì sao muội còn phải đi thả rắn độc?"
Bạch
Thiển cười ngây thơ, nàng ngồi đối diện Tần Thư Dao, hai tay chống cằm,
thở dài một hơi, nói: "Làm sao phụ thân muội sẽ nguyện ý làm theo mệnh
lệnh của người khác, ông ấy cấu kết với hoàng hậu làm việc xấu cũng chỉ
là vì muốn lấy được nhiều quyền lợi hơn mà thôi!"
Tần Thư Dao
nghe vậy hơi ngẩn ra, chỉ là nghĩ đến dã tâm của Bạch Tu Sinh, thì cũng
bình thường trở lại. Chẳng qua là lắc lắc đầu nói: "Muội vẫn nên khuyên
nhủ phụ thân của muội đi, phải có chừng có mực!"
Hiện tại Nam
Tĩnh cũng đã là của Đại Minh triều rồi, một mình Bạch Tu Sinh thì làm
sao chống được cả Đại Minh triều. Đây quả thực là đầm rồng hang hổ.
"Sao phụ thân không biết, chẳng qua là ông ấy không cam lòng mình khổ sở gây dựng Nam Tĩnh đã không còn là của ông nữa rồi!"
Trong lời này mang theo nồng đậm phiền muộn và bất đắc dĩ.
Tần Thư Dao trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Vậy muội đang hận chúng ta?”
Lúc này, Bạch Thiển ngước mắt lên, một đôi mắt trong suốt như thủy tinh
mang theo một tầng hơi nước thật mỏng, chẳng qua là nàng còn quật cường
lắc đầu: "Mẫu thân ta kể, nếu cõi đời này không có thù hận thì sẽ không
có báo thù. Cho nên dù phụ thân ta phụ mẫu thân ta nhiều năm như vậy, bà vẫn giao ta cho phụ thân ta. Vốn ta cũng hận ông ấy, chỉ là trước khi
chết mẫu thân cũng đã nói đừng hận phụ thân, nên hiếu kính ông ấy. Cả
đời này của mẫu thân ta lẻ loi hiu quạnh, mà phụ thân ta lại trái ôm
phải ấp, cuộc sống thỏa mãn, sung sướng vô cùng. Ông ấy sẽ có kết quả
như vậy, cũng là báo ứng của ông ấy!"
Giọng nói Bạch Thiển mang theo nhàn nhạt ưu thương, không hoạt bát và linh động như thường ngày.
Tần Thư Dao biết thật ra thì trong lòng nàng cũng sẽ không nghĩ như vậy,
chẳng qua là cũng khó khi Bạch Thiển sẽ không hận bọn họ, khóe miệng
nàng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Dù sao ông ấy cũng là phụ thân của
muội, hơn nữa ông ấy làm chuyện đó cũng là vì tốt cho muội. Ông ấy cũng
biết muội thích Tam hoàng tử, cho nên mới để cho Tam hoàng tử cưới
muội!"
Chẳng qua là này lời vừa nói ra, Tần Thư Dao cảm thấy đã
nói sai rồi. Dù sao Bạch Thiển và Mộ Thiếu Dục cũng không phải vợ chồng
thật sự, hơn nữa Bạch Thiển cũng đã nói người Mộ Thiếu Dục thích là
mình. Mặc dù Tần Thư Dao cũng không cho là như vậy, nhưng mà quan hệ của hai người Mộ Thiếu Dục và Bạch Thiển, nàng cũng nhìn thấy rõ ràng.
Trên mặt Bạch Thiển không còn đau thương và mất mát như vừa rồi, mà đã khôi
phục lại ngây thơ hoạt bát của lúc trước, nàng nở nụ cười vui vẻ, nói:
"Tỷ quá ngây thơ rồi, ông ấy cũng sẽ không vì tốt cho ta. Gả ta cho Dục
ca ca, cũng là bởi vì ý của hoàng hậu, bởi vì bà ta muốn có một người
giám sát Dục ca ca! Mà ta cũng là lựa chọn tốt nhất!"
Tần Thư Dao nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ không hiểu, Phương Sơ Viện cũng là cháu gái
của hoàng hậu, mặc dù hai nhà Trịnh gia và Phương gia thù nhau, nhưng
mà Phương Sơ Viện bị buộc bất đắc dĩ phải gả qua, theo lý thuyết ả mới
là thám tử giỏi nhất!
Bạch Thiển lại cười nói: "Có phải Dao tỷ tỷ đang suy nghĩ Phương trắc phi sẽ thích hợp hơn? Thân phận của Phương
trắc phi rõ ràng ở đó, làm sao Dục ca ca có thể đến gần ả chứ. Hơn nửa
năm này, Phương trắc phi cũng không có bao nhiêu lần
nhìn thấy Dục ca ca đâu."
Tần Thư Dao suy nghĩ một chút cũng thấy có đạo lý, chẳng
qua là tính tình Bạch Thiển như vậy, làm thám tử cũng chưa chắc thích
hợp.
"Thôi, những chuyện này ta cũng không hiểu."
Nàng
không muốn tham gia vào quá nhiều, bởi vì rất nhiều chuyện đều không
phải nàng có thể giải quyết. Hơn nữa quan trọng nhất của nàng là báo
thù, hiện tại Hàn Thế Quân đã làm tới Hầu gia, coi như người trong kinh
thành biết hắn phong lưu thành tính, nhưng vẫn có không ít người giới
thiệu hôn sự cho hắn.
Mấy tháng này, Hàn Thế Quân giống như biến
mất, không xuất hiện trước mặt Tần Thư Dao nữa. Chất độc mà người từ
trên xuống dưới của Tần gia trúng phải, Tần Thư Dao cũng âm thầm bảo Mặc Kiếm giúp nàng chế thuốc giải.
Chẳng qua là chuyện Hàn Thế Quân
bảo nàng làm, mặc kệ thế nào nàng cũng sẽ không làm. Kiếp này nàng sẽ
không bao giờ bị Hàn Thế Quân ràng buộc nữa, nàng nhất định phải giẫm
đạp hắn dưới chân.
Trong mắt Tần Thư Dao hiện ra một chút sắc bén, nàng không thể quên mình còn chưa chân chính báo thù.
Hôm đó, sau khi Ngô thị và Ngô phu nhân phá hỏng chuyện của Tiết Nhã và Ngô Hạ Mẫn, Ngô thị liền đè chuyện này xuống. Chẳng qua là làm sao Tần Thư
Dao sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên là thông báo khắp nơi. Ngay
cả như thế, Hàn gia cũng không có bất kỳ tin tức gì, mà Hàn Thế Quân
càng thêm im lặng làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.
Vốn là qua
một tháng nữa, Tiết Nhã sẽ phải gả vào Hàn gia. Nhưng mà lúc này Hàn gia cũng truyền đến tin tức tốt, rốt cuộc Hàn Thế Quân định ra hôn sự rồi,
đối phương chính là Phương Sơ Vũ Phương gia, Phương Sơ Vũ là do một thị
thiếp sinh, nhưng vẫn nuôi ở dưới gối Phương đại phu nhân. Như vậy Hàn
gia và Phương gia cũng coi như hoàn toàn trở thành thông gia, mà Hàn Thế Quân cũng hoàn toàn trở thành người của Mộ Tử Liệt.
Dù sao Phương gia cũng là nhà mẹ của hoàng hậu, cho nên yêu cầu để Hàn Thế Quân cưới chính thê trước, sau đó mới nạp thiếp.
Chỉ là một nữ cô nhi, đương nhiên Hàn Thế Quân sẽ không đặt ở trong mắt,
nên cũng đáp ứng, mà hôn sự cũng định ở tháng mười. Dù sao tuổi Hàn Thế
Quân cũng có chút lớn, dĩ nhiên là không thể kéo dài được nữa. Hơn nữa
Hàn Thế Quân cũng sẽ không buông bỏ cơ hội tốt như vậy.
Chuyện
này cũng coi như là chuyện chấn động nhất trong kinh thành trong khoảng
thời gian này. Dù sao hoàng hậu hạ ý chỉ, nói muốn tự mình đưa Phương Sơ Vũ xuất giá. Vinh hạnh đặc biệt như vậy, ngay cả công chúa trong cung
cũng chưa chắc có được.
Mặc dù, từ sau ngày đó hoàng thượng cũng
lạnh nhạt với hoàng hậu không ít. Nhưng mà hoàng hậu lại một chút cũng
không để ở trong lòng, mỗi ngày bắt đầu ăn chay niệm Phật. Cũng chưa
từng ra khỏi cung nửa bước, thay đổi như thế thật sự làm hoàng thượng
rất tán thưởng, trong lòng cũng dần dần nhận định chuyện hôm đó nhất
định là có người cố ý muốn hãm hại hoàng hậu.
Dù sao hai người
bọn họ cũng là phu thê mấy chục năm, coi như hoàng thượng không thích
hoàng hậu, thì ở trong lòng hoàng thượng hoàng hậu cũng không phải là
người phạm vào mười tội nặng.
Mộ Tử Liệt cũng thay đổi càng ngày
càng chững chạc, mặc dù hắn biết bàn tay phái sau màn là ai, nhưng vẫn
cười nói mỗi ngày với đám người Mộ Thiếu Dục, giống như mấy huynh đệ bọn họ vốn tình cảm thâm hậu.
Ngày hôm đó, Tần Thư Dao đi dạo trong viện như ngày thường, chợt thấy một bóng dáng lén lén lút lút thoáng qua trước mặt nàng.