Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Thư Dao Thương Tâm, Bạch Thiển Giải Sầu


trước sau

Mùa hè nóng bức, trong khoảng thời gian này Tần Thư Dao vẫn luôn ở trong phòng của mình, rất ít ra ngoài đi lại. Ngay cả Bạch Thiển, nàng cũng không muốn gặp.

Mộ Thiếu Dục trở về từ trong cung, thấy Tần Thư Dao vẫn ngồi ở trên ghế gần cửa sổ, đang xem sách nhưng ánh mắt lại trống rỗng, trang giấy nàng nhìn thật lâu vẫn chưa thấy nàng lật qua tờ khác.

Chân mày hắn hơi nhíu lên, sau đó đi tới bên người Tần Thư Dao, lấy sách từ trên tay nàng xuống.

Lúc này, Tần Thư Dao mới phục hồi tinh thần lại, nàng ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười, thấp giọng nói: "Ngươi đã về rồi!"

Mộ Thiếu Dục ngồi xuống, rót cho mình một chén nước, sau đó uống một hơi cạn sạch: "Tứ đệ đã điên rồi, cũng coi như Hoàng hậu đã mất đi đứa con trai của bà ta rồi!"

Tần Thư Dao nghe vậy trong lòng chấn động, không nghĩ tới nhanh như vậy, nàng vẫn còn đắm chìm ở trong vết thường của mình, lúc khổ sở, Mộ Thiếu Dục cũng đã giúp nàng báo thù.

Hốc mắt nàng hơi ướt, ngước mắt lên, nói: "Chỉ sợ hoàng hậu cũng sẽ không khinh địch bỏ qua cho ngươi như vậy!"

"Sợ cái gì, bà ta có thể có thủ đoạn gì. Cho rằng đã sớm phái người đến giám sát ta, không biết những người này cũng sẽ phản bội bà ta." Đôi mắt Mộ Thiếu Dục tối lại, nói: "Tứ đệ luôn sẽ không tốt lên, điên rồi cũng tốt, so với lúc tỉnh chịu hết cực khổ cũng tốt."

Tần Thư Dao nhớ tới Mộ Tử Liệt từng nhiều lần thiết kế hãm hại bản thân, ngay cả Tĩnh Nguyệt cũng bị hắn hại chết. Hơn nữa nếu không phải hoàng hậu, đứa bé trong bụng của nàng, cũng sẽ không cứ như vậy mà biến mất.

Cho nên Tần Thư Dao không có một chút nào cảm thấy không yên lòng, ngược lại cảm thấy thống khoái vô cùng.

"Chẳng qua là, hiện tại trong tay Hàn Thế Quân nắm giữ mấy vạn binh mã. Ta muốn đoạt từ trong tay hắn ta lại, cũng không phải là chuyện dễ!"

Sau khi giải quyết Mộ Tử Liệt và Hoàng hậu, kế tiếp chính là vấn đề binh quyền. Nếu như Mộ Tử Liệt không giao binh quyền cho Hàn Thế Quân, như vậy những thứ này đều làm tốt, trực tiếp để hoàng thượng chuyển giao cho hắn là được.

Nhưng hết lần này tới lần khác những binh quyền kia đã vào trong tay Hàn Thế Quân, hơn nữa hiện tại Hàn Thế Quân cũng đã sớm được hoàng thượng trọng dụng, coi như Mộ Tử Liệt đã điên rồi, đối với hắn ta mà nói cũng không có bất kỳ tổn thất nào.

Tần Thư Dao hơi nhíu mày, trong khoảng thời gian này nàng vẫn đắm chìm trong bi thương của chính mình, quên mối thù của mình còn chưa báo.

Mộ Thiếu Dục giúp nàng báo mối thù giết con, là bởi vì đứa bé kia cũng là của Mộ Thiếu Dục. Nhưng ân oán giữa nàng và Hàn Thế Quân, chỉ có thể tự mình động thủ, không phải nàng không yên tâm Mộ Thiếu Dục, mà là cảm thấy chỉ có bản thân tự động thủ, chỉ có thấy Hàn Thế Quân quỳ ở dưới chân của mình cầu xin tha thứ, nàng mới có thể chân chính thoát khỏi đau đớn kiếp trước.

"Chuyện này thì có gì khó khăn. Đám người Hoàng hậu và Bạch Tu Sinh liên minh, chuyện này chắc hẳn Hàn Thế Quân cũng rõ ràng. Nhưng bây giờ Tứ hoàng tử xảy ra chuyện như vậy, không chỉ Bạch Tu Sinh không có bất cứ động tĩnh gì, ngay cả Hàn Thế Quân cũng không có bất cứ động tĩnh gì. Chắc hẳn bọn họ đã sớm muốn thoát khỏi hoàng hậu."

Mặc dù chuyện của Mộ Tử Liệt cũng mới vừa xảy ra, nhưng Hàn Thế Quân dựa vào Mộ Tử Liệt mới leo lên vị trí hiện tại. Người thứ nhất lo lắng, người thứ nhất vào cung vì Mộ Tử Liệt cầu xin, phải là Hàn Thế Quân. Nhưng bây giờ trời cũng đã tối, Hàn Thế Quân vẫn không vào cung. Nói rõ Hàn Thế Quân cũng đã sớm đã bỏ qua con cờ này, hoặc là nói hắn không muốn đầu nhập vào hoàng hậu nữa. Mà là muốn làm một mình.

Lấy sự hiểu biết của Tần Thư Dao với Hàn Thế Quân, cũng vô cùng có khả năng. Dã tâm của Hàn Thế Quân rất nặng, huống chi lúc ban đầu hắn vốn không coi trọng Mộ Tử Liệt, hiện tại Mộ Tử Liệt điên rồi, hắn càng thêm giữ vững khoảng cách nhất định với Mộ Tử Liệt.

Mặc kệ người nào làm hoàng đế, Hàn Thế Quân đều phải dựa vào người khác, cho nên mỗi một bước đi hắn đều cẩn thận, không thể có bất kỳ sai lầm nào.

Thật ra thì, lúc mới bắt đầu người Hàn Thế Quân nhìn trúng là Mộ Thiếu Dục, chỉ bởi vì Tần Thư Dao liên tiếp nhúng tay, mới làm Hàn Thế Quân dời đi hướng gió. Hiện tại Mộ Tử Liệt đã điên rồi, dĩ nhiên là Hàn Thế Quân phải nghĩ hết biện pháp, đi đầu nhập vào Mộ Thiếu Dục.

Chẳng qua là lúc này Hàn Thế Quân muốn đầu nhập vào Mộ Thiếu Dục khó hơn kiếp trước rất nhiều. Nhưng mà lúc này, trên tay Hàn Thế Quân đã nắm binh quyền, cho nên Hàn Thế Quân làm càng thêm đơn giản hơn.

Tần Thư Dao cau mày suy nghĩ một lát, mới nói: "Nói vậy nửa tháng
sau, Hàn Thế Quân sẽ tìm đến Tam hoàng tử, đến lúc đó nhất định sẽ lấy binh quyền trong tay ra lấy lòng."

Mộ Thiếu Dục biết Tần Thư Dao chán ghét Hàn Thế Quân không thôi, chẳng qua là hắn không hiểu vì sao Tần Thư Dao chán ghét hắn ta như thế. Nàng chưa nói, hắn cũng không hỏi.

Chẳng qua là trong lòng hắn hiểu, Tần Thư Dao làm việc cũng vô cùng có chừng mực, tuyệt đối không thể nào vô duyên vô cớ hãm hại người kia.

Bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Tần Thư Dao, Mộ Thiếu Dục mới hơi yên lòng một chút, trong khoảng thời gian này mặc dù Tần Thư Dao vẫn luôn rất biết điều, chẳng qua là quá im lặng, làm hắn cực kỳ khó chịu.

"Nàng cũng phải nghỉ ngơi thật nhiều. Khoảng thời gian này, thời tiết cũng không tệ. Không bằng ngày mai ta dẫn nàng đi câu cá, ta biết có một dòng suối nhỏ cách đây không xa, có cá nhỏ thơm ngon, nàng chỉ cần đứng ở trên bờ nhìn ta bắt cá là được!"

Tần Thư Dao ngước mắt lên, vừa hay nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Mộ Thiếu Dục, giống như có một cọng lông vũ khẽ chạm qua trái tim nàng, tạo nên từng gợn sóng một. Nàng biết, Mộ Thiếu Dục vì có thể làm cho nàng vui vẻ, trong một tháng này đã dùng không ít chiêu trò.

Giống như Mộ Thiếu Dục không thích cười, trong ngày thường cũng cực kỳ lạnh nhạt, quả thật đã cố hết sức rồi.

Tần Thư Dao mỉm cười, sau đó dùng sức gật đầu một cái.

Đang lúc ấy thì, ngoài cửa vang lên tiếng cười trong trẻo: "Đi chỗ nào vậy? Ta cũng muốn đi!"

Bạch Thiển vui mừng chạy vào, thấy sắc mặt Tần Thư Dao dường như tốt hơn trước đó nhiều, nàng cũng yên tâm.

Mộ Thiếu Dục thấy Bạch Thiển tới, liền đứng lên nói: "Ta còn có những chuyện khác, các nàng tán gẫu đi!"

Trái tim của Tần Thư Dao cũng không phải làm từ tảng đá, tất nhiên hiểu hắn vì để làm cho mình yên tâm, để làm cho mình không còn đắm chìm ở trong bi thương nữa, cho nên vừa vào phủ liền vội vội vàng vàng chạy tới nói cho nàng biết chuyện này. Chính là hi vọng nàng có thể thoát khỏi bi thương.

Nàng nhìn bóng lưng Mộ Thiếu Dục rời đi, mặc dù đời này hài tử của nàng không còn, nhưng nàng lại lấy được một người yêu thương, tối thiểu, vào lúc này, người này thật sự yêu nàng. Mà nàng cũng cảm nhận được.

Bạch Thiển nhìn dáng vẻ Tần Thư Dao lưu luyến Mộ Thiếu Dục không rời, cười trêu nói: "Ôi chao, mỗi ngày đều ngủ chung ở trên giường lớn, còn lưu luyến không rời như vậy. Được rồi, như vậy thì ta đi về trước đây. Tỷ lại đi tìm Dục ca ca!"

Nói xong liền cố làm đứng lên, sau đó muốn đi ra ngoài.

Tần Thư Dao vội vàng ngăn nàng lại, trên mặt cũng đỏ bừng: "Muội cũng thật là, đã tới rồi. Đi gấp như vậy làm gì!"

Trong một tháng này, Tần Thư Dao cảm thấy Bạch Thiển là hung thủ gián tiếp hại hài tử của mình, cho nên vẫn lạnh nhạt với nàng, cũng không muốn thấy nàng. Hiện tại Mộ Thiếu Dục đã vì nàng báo thù, mà trên người Bạch Thiển cũng có không ít bí mật, đương nhiên nàng cũng phải vì Mộ Thiếu Dục làm ít chuyện.

Trong khoảng thời gian này Bạch Thiển cũng cực kỳ khó chịu, mặc dù nàng biết hung thủ thật sự là hoàng hậu, nhưng dù sao bản thân và hoàng hậu liên minh, nói khó nghe một chút bản thân cũng là người của hoàng hậu. Mặc dù nàng không đành lòng tổn thương Tần Thư Dao, nhưng cảm thấy bản thân cũng gián tiếp hại nàng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện