Không biết là người
nào tiết lộ bí mất, vốn Mộ Thiếu Dục muốn một mình mang theo Tần Thư Dao cùng đi giải sầu. Lại không nghĩ rằng bị Mộ Thành Hi biết được, ngoại
trừ đoạn thời gian trước, sau khi Mộ Thành Hi đến nhìn Tần Thư Dao một
lần, liền rất ít lộ diện nữa.
Thật ra thì, kể từ sau khi Tần Thư
Dao gả cho Mộ Thiếu Dục, Mộ Thành Hi liền rất ít xuất hiện ở trước mặt
Tần Thư Dao, mà Tần Thư Dao cũng dần dần quên người này.
Chẳng
qua là thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến cửa hàng buôn bán của mình bên ngoài, mà Mộ Thành Hi cũng là người vô cùng giữ chữ tín, mỗi tháng cũng sẽ sai
người đưa sổ sách cho Tần Thư Dao xem. Cho nên Tần Thư Dao cũng biết rõ
tình hình buôn bán bên ngoài như lòng bàn tay.
Mộ Thiếu Dục cũng cực kỳ thoải mái với nàng, đối với chuyện riêng của Tần Thư Dao gần như hắn không quản.
"Mấy ngày này ngược lại chăm sóc không tệ, người cũng trở nên béo không ít!"
Mộ Thành Hi cười đi tới bên người Tần Thư Dao, sau đó nhẹ giọng nói.
Tần Thư Dao cúi đầu nhìn thân thể của mình một chút, nàng không cảm thấy
mập, ngược lại còn gầy không ít, mà dường như y phục cũng nhỏ hơn một
chút.
Nơi này là ở khu vực ngoại thành, ở chỗ này Mộ Thiếu Dục có một thôn trang, bên ngoài trừ một vườn trồng rau lớn, còn có một dòng
suối nhỏ vừa dài vừa nhỏ, bên dòng suối nhỏ có không ít cây lê, lúc này
chính là thời gian cây lê cho quả, Mộ Thiếu Dục bảo người đi hái không
ít quả Lê vàng to.
Tần Thư Dao ăn xong một quả, cảm thấy ngon
miệng, vốn còn muốn ăn nữa, lại nghe được Mộ Thành Hi cười nói mình trở
nên béo, liền lấy tay kia về.
Mộ Thiếu Dục nhìn thấy, lập tức
lạnh mặt nói: "Nếu đệ nhàn rỗi không chuyện gì, liền đi ra ngoài bắt cá
cho ta. Xem ai bắt nhiều hơn, người thua phải đi nướng cá."
Mộ
Thành Hi hoàn toàn không biết vì sao bản thân đắc tội huynh ấy, chẳng
qua là bản thân đã kính ngưỡng người ca ca này từ nhỏ, trừ một lần thiết kế hãm hại kia, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng làm bất cứ chuyện gì hại
đến huynh ấy.
Chẳng qua là không nghĩ tới một lần duy nhất bản
thân lấy hết dũng khí, muốn giành nữ nhân với Mộ Thiếu Dục, lại thảm bại như vậy. Hơn nữa còn làm hại Tần Thư Dao cũng bị hoàng thượng chán
ghét.
Cho nên từ sau lần đó, hắn liền thường nhốt một mình ở
trong Quần Phương Lâu, mỗi ngày sống mơ mơ màng màng, mặc dù mỗi ngày
cực kỳ thối nát, lại cảm giác thiếu một chút gì đó.
Bạch Thiển cũng đã sớm chộn rộn, sau khi nghe lập tức cười nói: "Ta cũng đi. Thật lâu chưa từng đi suối nhỏ chơi!"
Nàng nhớ gió trong núi, cỏ trong núi, còn có con suối trong núi. Nhưng nàng
lại không thể trở về Nam Tĩnh, tối thiểu ở trong khoảng thời gian này,
trước khi Bạch Tu Sinh còn chưa đạt được mục đích của mình, nàng hoàn
toàn không cách nào trở lại Nam Tĩnh.
Từ sau ngày sảy thai đó,
thân thể của Tần Thư Dao yếu hơn trước, hơn nữa nàng vốn là đại gia khuê tú, làm sao sẽ làm ra loại chuyện bắt cá như vậy. Cho nên liền cười
nói: "Ta sẽ ngồi ở chỗ này, chờ các ngươi trở lại!"
Mộ Thiếu Dục
liếc mắt nhìn Tần Thư Dao, thấy sắc mặt nàng vẫn tái nhợt không có chút
màu máu nào, thì cũng gật đầu nói: "Nàng ở chỗ này nghỉ ngơi, đợi lát
nữa mặt trời không còn quá nóng, nàng hãy tới đó!"
Tần Thư Dao
khẽ vuốt cằm, mà Mộ Thành Hi bên cạnh lại không nhịn được liếc mắt nhìn
Bạch Thiển, thấy ánh mắt Bạch Thiển vẫn nhìn chằm chằm vào dòng suối nhỏ cách đó không xa, không có bất kỳ ghen tức nào. Hắn bắt đầu có chút
nghi ngờ quan hệ giữa Bạch Thiển và Mộ Thiếu Dục.
Nếu nói Bạch
Thiển là chính phi của Mộ Thiếu Dục, vì sao khi Mộ Thiếu Dục lộ ra quan
tâm Tần Thư Dao, Bạch Thiển vẫn không có một chút ghen tức. Chẳng lẽ
nàng thật sự hiền lương thục đức.
Mộ Thành Hi bất đắc dĩ cười lắc đầu một cái, chuyện tình của huynh trưởng mình, mình cần gì nhúng tay
nhiều như vậy. Chưa tới mấy tháng, bản thân cũng sắp sửa cưới một nữ tử
mà bản thân không thích.
Thôn trang của Mộ Thiếu Dục cực lớn, Tần Thư Dao chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, liền nằm ở trên nhuyễn tháp, ngủ mất.
Đợi đến khi đám người Mộ Thiếu Dục bắt cá trở lại, Tần Thư Dao cũng đã hoàn toàn ngủ thiếp đi, Thi Vận bên cạnh đã sớm đắp một tấm chăn thật mỏng
cho Tần Thư Dao.
Vào lúc gần tốt, chân trời đã nhuộm một tầng đỏ nhàn nhạt.
Tần Thư Dao đứng ở trên ruộng hoang, giống như tất cả không phải chân thật. Nàng giang hai cánh tay, cảm giác gió xẹt qua tay của nàng. Nàng khẽ
thở dài một tiếng, cuộc sống như thế quá mức hoàn mỹ, làm nàng thiếu
chút nữa quên mất tất cả đau đớn.
Ánh
mắt Mộ Thiếu Dục vẫn luôn
không rời khỏi Tần Thư Dao, nhìn nàng nở nụ cười thỏa mãn, trong lòng
cũng bất tri bất giác vui mừng.
Hắn đi tới bên người Tần Thư Dao, sau đó cười cầm tay của nàng, ôn nhu nói: "Ngũ đệ đã nướng cá rồi. Mặc
dù khó khăn ăn một chút, nhưng miễn cưỡng có thể vào miệng!"
Tần Thư Dao cười gật đầu, cũng không tránh ra khỏi tay Mộ Thiếu Dục, chỉ là theo chân hắn cùng nhau đi vào trạch viện.
Nơi này trừ ruộng hoang, dòng suối nhỏ, cá ú mập ra, còn có suối nóng thiên nhiên ngoài trời
Lúc màn đêm buông xuống, Tần Thư Dao và Bạch Thiển liền chọn một vị trí tắm trong hồ nước nóng, chỉ cảm thấy thân thể gần như mềm nhũn, mới đi từ
trong hồ ra.
Ban đêm, Mộ Thiếu Dục nhìn thân thể trắng noãn của Tần Thư Dao, trong lòng rung động một trận.
Hơn một tháng qua, hắn cũng không gặp mặt Tần Thư Dao, một là bởi vì thân
thể nàng còn chưa khôi phục, hai cũng bởi vì biết nàng thương tâm quá
mức.
Cho đến tối nay, rốt cuộc hắn không nhịn được, đợi sau khi tất cả mọi người tản đi, hắn liền đóng chặt cửa.
Vốn đã nằm ở trên giường, Tần Thư Dao mượn ánh nến, có thể nhìn thấy rõ một ít dục vọng trong mắt Mộ Thiếu Dục. Khóe miệng nàng nở nụ cười yếu ớt,
nam tử như vậy, nguyện ý vì nàng làm nhiều chuyện như thế, vì sao nàng
còn muốn cự tuyệt. Ngay cả những thứ này đều là giả, nhưng vào lúc này,
nàng lại cảm thấy quá chân thật. Hơn nữa nàng cũng hi vọng chuyện này là chân thật, mà không phải huyễn cảnh của bản thân.
Thật ra thì,
chuyện này vốn không phải là huyễn cảnh của nàng. Chỉ bởi vì kiếp trước
bị quá nhiều tổn thương, cho nên mới vẫn không biết là thật hay giả.
Một mảnh xuân quang xuất hiện ở trong màn đêm, mà Tần Thư Dao cũng quên mất tất cả thống khổ.
Trong thôn trang ngày cực kỳ tiêu dao thoải mái, tất cả mọi người sắp quên
mất tất cả phiền não và tranh đấu. Cho đến khi thánh chỉ hoàng thượng
đến, bọn họ mới lưu luyến không rời rời đi.
Bởi vì thánh chỉ khẩn cấp, Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi về thành Đức Hòa trước, cũng phái Mặc
Kiếm và Thanh Ngọc lưu lại bảo vệ Tần Thư Dao và Bạch Thiển, hơn nữa hộ
tống hai người bọn họ trở về.
Từ khu vực ngoại thành đến thành
Đức Hòa, mặc dù không cần thời gian một ngày, nhưng cũng phải hơn một
canh giờ. Trên đường trở về, Bạch Thiển thỉnh thoảng nói một chút chuyện cười cho Tần Thư Dao nghe.
Chỉ là bọn họ mới đi được một nửa, xe ngựa chợt ngừng lại. Bạch Thiển thò đầu ra nhìn, nhìn thấy là Bạch Tu
Sinh và Liêu Phong tới, liền không có một chút kinh ngạc, chẳng qua là
ánh mắt lộ ra một chút bất đắc dĩ. Sau đó, nàng liền trở lại trong xe
ngựa, trên mặt cũng bắt đầu có chút bất an.
Tần Thư Dao cảm thấy nghi ngờ, cũng muốn vén rèm xe lên nhìn một chút rốt cuộc là người nào.
Ai ngờ, Bạch Thiển lấy ra một thanh chủy thủ không biết có từ chỗ nào, hơn nữa nhanh chóng kéo Tần Thư Dao, chủy thủ cũng chính xác để ở trên cổ
của nàng.
"Không nên lộn xộn, nếu không ta liền giết ngươi!"
Tần Thư Dao không nghĩ tới một khắc trước Bạch Thiển vẫn nói đùa với nàng, sau một khắc sẽ trở nên vô tình như vậy.
Nàng nhớ tới hôm đó Bạch Thiển ra vào lén lén lút lút, lập tức hiểu được.