Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Hàn Phủ Tổ Chức Tiệc Vui Vô Tình Gặp Phương Thị


trước sau

Ngày hôm sau, sau khi Bạch Tu Sinh nhận được bức thư, mới phát hiện Tần Thư Dao và Bạch Thiển cùng biến mất. Ông ta tức giận không thôi, hận không được lập tức bắt Mộ Thiếu Dục sau đó bầm thây vạn đoạn.

"Sư phụ, đệ tử thấy chuyện này có liên quan đến sư muội. Mỗi ngày muội ấy đều coi chừng nữ nhân kia, nếu như không phải muội ấy cố ý muốn thả đi. Thì sao bọn họ chạy thoát được!"

Liêu Phong cảm thấy ngày hôm qua bản thân kiểm tra rất rõ ràng, hơn nữa hành tung của bọn họ cũng rất bí mật, cảm thấy sẽ không có người biết được. Cho nên hắn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên trên người Bạch Thiển.

Bạch Thu Sinh hung hăng nắm chặt bức thư, phẫn nộ quát: "Đồ ăn cây táo rào cây sung kia. Vốn ta tưởng rằng còn có chỗ cần dùng, không nghĩ tới phá hỏng chuyện của ta. Hiện tại ngay cả con mồi cũng bị mất, cũng đã bứt dây động rừng, sau này chúng ta đối phó Mộ Thiếu Dục càng khó hơn rồi!"

Liêu Phong cũng gật đầu một cái, nhíu mày nói: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào cho phải?"

Bạch Tu Sinh trầm tư trong chốc lát, sau đó mới nói: "Chúng ta không thể ở chỗ này lâu được, nhanh trở lại doanh trại, xem một chút những binh lính kia có vấn đề hay không!"

Ông ta muốn Mộ Thiếu Dục giao ra một nửa binh quyền, nói vậy Mộ Thiếu Dục cũng đã đoán ra cách thức mà ông ta sử dụng, hoặc còn có thể đoán ra ông ta cũng đang nuôi hơn vạn binh mã bên ngoài kinh thành.

Những binh mã kia đều có thể từ Nam Tĩnh mang tới, nếu như hơi có một chút tổn thất, như vậy kế hoạch của ông ta cũng bị phá hỏng toàn bộ.

Phủ Hoàng tử.

Vẻ mặt Bạch Thiển mang theo ủy khuất và hối hận, nàng cúi đầu, hai tay nắm nhau thật chặt, giọng nói cũng thay đổi có chút cầu khẩn: "Sau này ta không dám nữa, các ngươi hãy bỏ qua cho ta lần này đi!"

Mới vừa rồi, Mộ Thiếu Dục đã nhận được tin tức. Nói là Bạch Tu Sinh và Liêu Phong đã rời khỏi tòa trạch viện kia, nhìn là biết đã bỏ rơi Bạch Thiển rồi.

Không biết là Bạch Tu Sinh thật sự không quan tâm đến an nguy của Bạch Thiển, hay cảm thấy Mộ Thiếu Dục sẽ nhìn vào tình cảm phu thê mà tha cho Bạch Thiển.

Chỉ là, Mộ Thiếu Dục cảm thấy hẳn là ý trước. Chẳng qua là những chuyện này Mộ Thiếu Dục cũng không nhắc tới với Bạch Thiển, một là cảm thấy không cần thiết, hai cũng sợ Bạch Thiển biết sẽ thương tâm.

Vẻ mặt Mộ Thiếu Dục lạnh lùng, nói: "Trước tiên giam ngươi lại, không được ra ngoài một bước!"

Bạch Thiển vừa nghe, lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ. Nhưng nghĩ tới mới vừa rồi Mộ Thiếu Dục cũng không dùng giọng nói trách cứ nói nàng, trong lòng lập tức vui mừng.

"Huynh yên tâm, lần sau ta tuyệt đối sẽ không làm tiếp chuyện như vậy nữa." Nói xong liền nhảy lên một cái rồi đi ra ngoài!

Mộ Thiếu Dục thấy Bạch Thiển xem như không có chuyện gì thì chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Hắn biết Bạch Thiển bị ép bất đắc dĩ, chỉ là cũng muốn để cho nàng ăn một chút dạy dỗ. Cho nên mùa hè này, hắn cũng sẽ không thả Bạch Thiển ra ngoài, mà Bạch Thiển cũng tự biết mình phạm sai lầm, cho nên vẫn luôn ngoan ngoãn đợi ở trong viện. Chẳng qua là thỉnh thoảng gọi Tần Thư Dao đi vào tâm sự với nàng một chút.

Trong lòng Tần Thư Dao vẫn còn một chút khúc mắc với nàng, cho nên cực ít đi.

Như vậy, mùa hè nhanh chóng đi qua, thời tiết cũng bắt đầu dần dần chuyển lạnh. Hoàng thượng không thích ứng được với mùa thu ở thành Đức Hòa, cho nên lại ra lệnh bách quan trở về Kinh Thành.

Bạch Thiển bị giam ở trong viện gần hai tháng, rốt cuộc có thể ra khỏi cửa, dĩ nhiên là vui mừng vô cùng, mặc dù ngồi ở trên xe ngựa, nhưng cũng có thể thỉnh thoảng nhìn phong cảnh bên ngoài, hoặc là xuống xe đi bộ.

Lại qua bảy, tám ngày, tất cả mọi người trở về Kinh Thành.

Nhưng mà lúc này hôn sự của Hàn Thế Quân và Phương Sơ Vũ cũng đã đến gần, Hàn gia còn đặc biệt mời Tần Thư Dao dự lễ. Ngay cả hoàng hậu cũng tự mình đưa Phương Sơ Vũ xuất giá.

Phương gia là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, hiện tại Mộ Thiếu Dục đã điên rồi. Cho nên hoàng hậu càng muốn dựa vào Phương gia, mà người của Phương gia cũng phải dựa vào thế lực của hoàng hậu. Cho nên hai người bọn họ ai cũng không thể ngã xuống.

Có hoàng hậu trợ trận, hôn lễ này cũng phá lệ long trọng, vốn chỉ chuẩn bị tám mươi gánh đồ cưới, cũng bởi vì hoàng hậu xuất hiện và lễ vật hoàng hậu tặng mà tăng lên một trăm gánh.

Vậy cũng là cho Phương Sơ Vũ thể diện cực lớn, cũng làm cho sau này Hàn gia không dám khinh thị Phương Sơ Vũ.

Tần Thư Dao cũng không đi theo hoàng hậu đi Phương gia đưa tiễn Phương Sơ Vũ, mà mang theo Bạch Thiển cùng đi tới Hàn
gia.

Dù sao Bạch Thiển vẫn là chính phi của Mộ Thiếu Dục, coi như hai người bọn họ không có quan hệ phu thê thật sự, nhưng mà ở những trường hợp quan trọng, Bạch Thiển vẫn phải kịp thời xuất hiện.

Bị nhốt lâu như vậy, khó có lúc Bạch Thiển được ra ngoài, dĩ nhiên là vui mừng vô cùng, lại nghe Tần Thư Dao nói người giàu nhiều quy củ, cho nên chỉ có thể ngồi ở trên ghế ngẩn người.

Hàn gia Tần Thư Dao rất quen thuộc, hôm nay bởi vì có hoàng hậu nương nương đến, cho nên đặc biệt đến nhiều người. Trong viện tử này mặc dù đều là nữ quyến, nhưng cũng đã chen lấn chật ních rồi.

Nàng suy nghĩ dù sao tân nương tử còn phải qua một chút nữa mới có thể vào cửa, cho nên mang theo người đi những địa phương khác.

Ai ngờ Bạch Thiển cũng không muốn đợi ở chỗ này, cứng rắn muốn đi theo Tần Thư Dao. Cuối cùng Tần Thư Dao chỉ có thể bất đắc dĩ cho nàng đi theo.

Tần Thư Dao biết Hàn phủ có một hậu hoa viên, chỗ đó yên tĩnh người cũng ít, cho nên cùng đi hậu hoa viên với Bạch Thiển.

Hai người ngồi ở trong lương đình, nhìn cá trong hồ tự do tự tại bơi qua bơi lại, nhất thời quên mất tiếng động vừa vang lên lúc nãy.

Bạch Thiển thấy mặc dù trên mặt Tần Thư Dao còn vẻ lạnh lùng, nhưng lại không quá lạnh lùng như lúc trước, liền đi lên, cười nói: "Dao tỷ tỷ, tỷ còn đang giận ta sao?"

Tần Thư Dao ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Thiển. Nhớ tới Mộ Thiếu Dục đã nói qua với nàng, Bạch Tu Sinh đã mặc kệ sống chết của Bạch Thiển, mặc cho nàng ta tự sinh tự diệt. Không cảm thấy Bạch Thiển đáng thương, không giống với nàng, Tần Lương vẫn luôn ôn hòa với nàng ta, mặc dù cũng từng có mấy lần muốn biểu đạt ra ý quan tâm, nhưng mỗi lần đều không giải quyết được gì.

Nàng khẽ lắc đầu một cái, thấp giọng nói: "Nếu còn có lần thứ hai, ta chắc chắn sẽ ném ngươi xuống hồ làm mồi cho cá!"

Bạch Thiển nghe giọng nói dí dõm của Tần Thư Dao, liền biết nàng đã không còn tức giận, lập tức lôi kéo cánh tay của nàng nói: "Ta cũng biết Dao tỷ tỷ không phải là người hẹp hòi, chỉ là tỷ đừng lo lắng, ta biết phụ thân ta đã không để ý đến. Trước kia luôn nhớ tới ông ta là phụ thân của ta, cho nên luôn giúp đỡ hắn làm việc. Nhưng bây giờ ông ta đã không để ý đến sự sống chết của ta, sau này ta cũng sẽ không có bất kỳ liên quan gì đến ông ta nữa, ta cũng tuyệt đối sẽ không giúp ông ta làm chuyện mà ta không muốn làm!"

Tần Thư Dao khẽ mỉm cười, mặc dù Bạch Thiển nói không có một chút thương cảm, nhưng Tần Thư Dao biết thật ra thì trong lòng Bạch Thiển rất khổ sở, hoặc giả bản thân Bạch Thiển cũng từng muốn Bạch Tu Sinh tới cứu nàng ta đi.

Chẳng qua là có lúc, cuối cùng có vài người sẽ không để ý đến mình, coi như là người thân cũng giống như vậy.

Bạch Thiển cúi đầu, nhìn cá trong hồ, nhất thời hai người cũng không nói gì thêm.

Đột nhiên ở chỗ đối diện hồ nước truyền đến một trận tiếng cười duyên cùng với một trận âm thanh giận dữ mắng mỏ, Bạch Thiển và Tần Thư Dao lập tức ngẩng đầu lên, lại thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Phu nhân, hôm nay là ngày vui của Hàn công tử, khách bên ngoài rất nhiều. Ngài không thể xông loạn ra ngoài, nếu như bị người thấy được, như thế thì không tốt cho việc lớn!"

Phương Sơ Viện cau mày, không vui nói: "Ta ở bên trong buồn bực đến hỏng rồi, chẳng lẽ không cho ta ra ngoài đi lại sao? Huống chi đại phu đã nói, phụ nữ có thai phải đi lại nhiều!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện