Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Phương Thị Rơi Xuống Nước, Tân Nương Bị Cướp


trước sau

Tần Thư Dao không nghĩ tới ở hậu hoa viên Hàn phủ gặp phải Phương Sơ Viện, mà bụng Phương Sơ Viện cũng đã to lên. Nếu nàng đoán không sai, hẳn là hoàng hậu âm thầm động tay động chân, mà lúc ấy Phương Sơ Viện cũng không phá đứa bé trong bụng, cũng không bị đưa đến trong chùa, mà là đưa đến Hàn phủ dưỡng thai.

Hiện tại Mộ Tử Liệt đã điên rồi, cho nên hoàng hậu cực kỳ coi trọng đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện.

Vốn Tần Thư Dao muốn lôi kéo Bạch Thiển trốn, ai ngờ Bạch Thiển lại kinh hô: "Đó không phải là Phương trắc phi sao?"

Lời này vừa nói ra, hai người ở chỗ đối diện vốn đang cãi vã lập tức nhìn về phía nơi này, sau đó nhanh chóng núp vào.

Tần Thư Dao cũng nhanh chóng kéo Bạch Thiển xuống, núp ở dưới ghế dài.

Nàng tin tưởng nếu để cho hoàng hậu biết, bọn họ nhìn thấy bí mật của bà ta, nhất định bà ta sẽ không từ thủ đoạn nào giết bọn họ. Chẳng qua là hoàng hậu giết hài tử của nàng, như vậy nàng cũng muốn để cho hoàng hậu nếm thử một chút đau đớn mất con.

Phương Sơ Viện thấy là Bạch Thiển và Tần Thư Dao, ban đầu người ả hận nhất chính là hai người bọn họ, cho nên hiện tại nhìn thấy hai người bọn họ cũng không sợ hãi, ngược lại còn cười phá lên: "Các ngươi tránh cái gì chứ? Không phải đã nhìn thấy rồi sao? Ta cũng không sợ, các ngươi sợ cái gì chứ?"

Phương Sơ Viện phát hiện đứa bé trong bụng là của Mộ Tử Liệt, coi như ả không biết hiện tại Mộ Tử Liệt biến thành dạng gì, nhưng mà thái độ của hoàng hậu với ả thay đổi một trăm tám mươi độ, ả cũng có thể đoán ra đại khái tình hình.

Bạch Thiển cũng vô cùng ghét Phương Sơ Viện, cảm thấy ả rất giả bộ, lại yếu ớt vô cùng. Cho nên nàng lập tức đứng dậy, la lớn: "Ai sợ ai hả? Hừ, dã chủng trong bụng ngươi là của ai? Đợi sau khi tiệc rượu lần này chấm dứt, ta nhất định phải đi nói cho Hoàng thượng biết!"

Tần Thư Dao hoảng sợ, vội vàng lôi kéo Bạch Thiển, Bạch Thiển lại không quan tâm, còn muốn nói tiếp. Tần Thư Dao vội vàng chặn lại nói: "Hoàng hậu bố trí ả ta ở chỗ này, nhất định đã phái người bảo vệ an nguy của ả ta. Ả ta dám kiêu ngạo như vậy, như vậy người bên cạnh ả nhất định biết võ công. Ta và ngươi hai người tay trói gà không chặt đấu bọn họ thế nào, còn không bằng đi trước, chờ đi ra khỏi nơi này rồi tố cáo cũng không muộn!"

Nói xong liền vội vàng lôi kéo tay Bạch Thiển, muốn đi ra khỏi hoa viên này.

Bạch Thiển cũng biết Tần Thư Dao nói có đạo lý, cho nên cũng không muốn ở nơi lâu, đi theo Tần Thư Dao cùng chạy.

Nhưng mà, không nghĩ tới cô cô bên cạnh Phương Sơ Viện quả nhiên là có võ công, hơn nữa khinh công rất cao. Nàng ta chỉ làm động tác chuồn chuồn lướt nước đã bay đến trước mặt bọn họ.

Bạch Thiển kêu lên một tiếng, người này đã đánh ra một chưởng, dùng sức mà đánh Bạch Thiển vào trong nước.

Tần Thư Dao biết mục tiêu kế tiếp chính là nàng, nàng nhanh chóng chạy đi, nhưng tốc độ của nàng không sánh bằng nữ tử kia, chạy đã lâu nhưng không cảm giác được bất cứ uy hiếp gì. Nàng nghi ngờ quay đầu, lại thấy Thi Vận và Tuyết Ảnh đang đánh nhau với nữ tử kia. Mà Bạch Thiển trong nước cũng được Ngưng Sương cứu lên.

Nàng thấy một màn như vậy liền biết, nhất định là Mộ Thiếu Dục ra lệnh cho bọn họ luôn đi theo bên mình, thật may là đám người Thi Vận kịp thời xuất hiện, nếu không mình và Bạch Thiển sợ sẽ bỏ mạng ở chỗ này rồi!

Phương Sơ Viện ở đối diện thấy một màn như vậy, cũng muốn nhanh chạy trốn. Tần Thư Dao vội vàng kêu lên với Ngưng Sương: "Đẩy nữ nhân kia vào trong hồ đi!"

Mặc kệ như thế nào cũng không thể để Phương Sơ Viện thuận lợi sinh con.

Nữ tử kia nghe được câu này lập tức muốn đi cứu Phương Sơ Viện, lại không nghĩ rằng võ công của hai người Thi Vận và Tuyết Ảnh cũng cực kỳ không tệ, bản thân lại bị hai người bọn họ ngăn cản.

Ngưng Sương được Tần Thư Dao ra lệnh, lập tức nhảy đến trước mặt Phương Sơ Viện, sau đó nắm cổ áo của ả ném vào trong hồ.

Tần Thư Dao nhìn Phương Sơ Viện không ngừng giãy giụa ở trong hồ nước, nhưng trong lòng không có một chút vui mừng. Trả thù như vậy, cũng không làm nàng cảm thấy vui vẻ, chẳng qua là đứa bé trong bụng của ả, tuyệt đối không thể lưu lại!

Nữ tử kia thấy thế, cũng gấp gáp nhảy vào trong hồ, lập tức cứu Phương Sơ Viện lên bờ.

Đám người Tần Thư Dao cũng không dám ở lại nơi này lâu, nhanh chóng mang người rời khỏi nơi này.

Trên yến tiệc vẫn vô
cùng náo nhiệt, Tần Thư Dao nhìn mọi người vẫn đang trò chuyện, liền tùy ý hỏi một người, liền biết tân nương tử đã được đưa tới rồi.

Đối với hôn lễ của Hàn Thế Quân, tất nhiên Tần Thư Dao sẽ đến, chẳng qua là nàng sẽ không để cho hắn ta nhẹ nhàng hoàn thành hôn lẽ như vậy, nàng muốn hắn ta bị lăng nhục, để cho mọi người trên đời này đều cười nhạo cho hắn ta.

Tần Thư Dao nhìn Hàn Thế Quân cõng tân nương tử đi vào, mà lúc này cũng bắt đầu đốt pháo, chẳng qua là mọi người cũng không nghĩ tới, pháo mới vừa đốt lên, thì có một làn khói sương mù đậm đặc. Sau đó, trong làn khói sương mù dày đặc truyền đến tiếng thét chói tai của một nữ tử.

Mọi người cũng khủng hoảng, cho đến khi khói mù dần dần tản đi, mọi người mới phát hiện thì ra là tân nương tử ở trên lưng Hàn Thế Quân đã không cánh mà bay rồi.

Vậy mà, lúc này ở trên nóc nhà truyền đến tiếng cười dâm đãng: "Ha ha, dáng vẻ của tân nương tử này thật sự xinh đẹp, trước cho ta chơi mấy ngày, sau đó sẽ trả lại cho ngươi!" Nói xong, lập tức vác tân nương tử chạy trốn.

Vẻ mặt Hàn Thế Quân xanh mét, ai to gan như vậy, dám đối nghịch với hắn. Xung quanh cũng một trận hỗn loạn, tất cả mọi người cúi đầu xì xào bàn tán.

Ngày thành hôn đó, tân nương tử bị cướp đi, đây đối với Hàn gia mà nói là vô cùng nhục nhã.

Hơn nữa tân nương tử là nữ nhi Phương gia, hôm nay lại có hoàng hậu tự mình đưa tới, hiện tại tân nương tử bị người cướp đi, coi như là mất đi trinh tiết, Hàn Thế Quân cũng không thể lui về. Hơn nữa, bây giờ Hàn Thế Quân, còn chưa có gan đi từ hôn.

Tần Thư Dao tránh ở trong đám người, nhìn sắc mặt xanh lét của Hàn Thế Quân, chỉ cảm thấy cơn nghẹn ở trong lồng biết mất. Chẳng qua là chuyện này còn chưa đủ, nàng muốn dùng hết tất cả biện pháp tới hành hạ Hàn Thế Quân, để cho hắn ta vĩnh viễn cũng không đứng lên nổi.

Bạch Thiển nhìn vẻ mặt tươi cười lạnh lẽo của Tần Thư Dao, nhất thời có chút hoang mang, tuy nhiên không dám lên tiếng.

Lần hôn lễ này, bởi vì chuyện cướp tân nương, tất cả mọi người đều không có ý định ở lại nữa. Mà Hàn Thế Quân cũng bể đầu sứt trán, mang người đi lục soát.

Chẳng qua là Tần Thư Dao biết, mặc kệ Hàn Thế Quân lục soát như thế nào, cũng sẽ không tìm được tung tích của Phương Sơ Vũ.

Mộ Thiếu Dục cũng có vào toàn biệt viện ở kinh thành, Tần Thư Dao thích nhất là tòa biệt viện dựa vào cửa thành kia, hoàn cảnh chỗ đó cực đẹp, bố trí cũng cực kỳ phù hợp.

Từ sau khi nàng đi khỏi Hàn phủ, thì không lập tức trở về trong cung, mà là cùng với đám người Bạch Thiển đi tới biệt viện của Mộ Thiếu Dục.

Thanh Ngọc mặc một thân y phục dạ hành, thấy Tần Thư Dao trở lại, lập tức hai tay ôm quyền, nói: "Phu nhân, người đã bắt trở lại, hiện tại đã bị nhốt ở trong phòng!"

Tần Thư Dao hài lòng gật đầu, sau đó lại nói: "Làm không tệ, nhớ một ngày ba bữa không được ăn quá tốt. Tránh cho béo ra không thể diễn kịch được!"

Vở kịch vui này giờ mới bắt đầu đâu, kế tiếp nàng cần phải để cho tất cả mọi người trong kinh thành biết chuyện cười của Hàn Thế Quân.

Thanh Ngọc vội vàng cười nói: "Chuyện này là đương nhiên, còn sút chút nữa động đao thương thật rồi!"

Tuyết Ảnh lập tức liếc mắt, hừ lạnh một tiếng: "Ta thấy là ngươi thật sự muốn, chẳng qua là không dám mà thôi!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện