Đợi sau khi bữa tiệc
chấm dứt, trời cũng đã tối. Mộ Thiếu Dục uống nhiều rượu, cho nên nằm ở
trên xe ngựa ngủ trước. Mà Tần Thư Dao và Bạch Thiển ở một bên nhẹ giọng nghị luận người ăn mặc nổi bật nhất trong bữa tiệc hôm nay, cực kỳ chán ghét người kia.
Trạch viện của Mộ Thành Hi cách trạch viện của
Mộ Thiếu Dục cũng không xa, mặc dù đêm đã khuya, nhưng mà tất cả mọi
người không quá mức lo lắng.
Chẳng qua là không nghĩ tới, đột
nhiên bên ngoài xe ngựa vang lên mấy tiếng, sau đó xe liền không khống
chế được bắt đầu chạy như điên.
Vốn Mộ Thiếu Dục đang nhắm mắt
nghỉ ngơi, vừa nghe đến tiếng động lập tức ngồi dậy, sau đó nhấc màn xe
lên nhìn ra phía bên ngoài.
Bên ngoài đã có tiếng đánh nhau, hai
người Tần Thư Dao và Bạch Thiển cũng nhíu chặt mày. Nơi này chính là
trong kinh thành, mặc dù hiện tại đêm đã khuya, nhưng cũng không có ai
dám to gan lớn mật tới uy hiếp xe ngựa của hoàng tử.
Mộ Thiếu Dục liếc mắt nhìn bên ngoài xe, liền quay đầu, nhíu mày nói: "Các nàng chờ ở trong xe, ta sẽ trở lại nhanh!" Nói xong liền nhảy ra khỏi xe ngựa.
Mà qua không bao lâu, xe ngựa cũng chậm rãi ngừng lại. Tần Thư Dao vội
vàng vén màn xe lên, cho dù trong đêm tối cũng có thể thấy rõ ảnh đao
kiếm va chạm, toàn bộ đám người áo đen kia đều che mặt, hoàn toản không
thấy rõ mặt đối phương.
Tần Thư Dao nhíu chặt mày, biết hiện tại bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở chỗ này.
Đám người Thi Vận ở xung quanh xe ngựa bảo vệ cho Tần Thư Dao và Bạch
Thiển, mà những người áo đen kia dường như đã sớm dự đoán được, cho nên
mới nhiều người, hơn nữa thủ đoạn cũng rất hung mãnh. Cũng có không ít
ám khí.
Đám người Tuyết Ảnh và Thi Vận bị một chút vết thương
nhẹ, chỉ là đối phương quá nhiều người, mà cho dù mấy người bọn hắn võ
công cao cường, cũng khó địch nhiều người áo đen như vậy.
Bên
ngoài xe truyền tới âm thanh đao kiếm va chạm, Tần Thư Dao biết những
người này nhất định là người của hoàng hậu, chẳng qua là nàng cũng biết
những người áo đen này không thể chờ quá lâu, dù sao nơi này vẫn ở trong kinh thành, bọn họ đánh nhau sẽ khiến cho những khác người chú ý, hơn
nữa rất nhanh sẽ có quan binh đuổi theo.
Cho nên, mặc dù trong lòng Tần Thư Dao khẩn trương, nhưng cũng đang không ngừng an ủi bản thân.
Chẳng qua là đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết,
sau đó màn xe liền bị người vén lên, mà người vén màn xe lên lại là
người áo đen.
Tần Thư Dao vội vàng cầm trường kiếm giấu trong xe
lên, nhưng đối phương lại cười lạnh một tiếng, sau đó lập tức phóng ra
mấy ngân châm thật nhỏ. Tần Thư Dao còn chưa phản ứng kịp, ngân châm kia đã đâm vào trong cơ thể nàng, sau một lúc nàng cảm thấy choáng váng hoa mắt, sau đó dần dần mất đi tri giác.
Chuyện kế tiếp, Tần Thư Dao hoàn toàn không biết gì nữa...
Đợi đến khi nàng tỉnh lại lần nữa thì nàng đã đến một gian phòng xa lạ. Mà
bố trí trong phòng cũng cực kỳ tao nhã và sạch sẽ, xem ra đối phương
cũng không muốn lập tức đưa nàng vào chỗ chết.
Tần Thư Dao khẽ xoa vào huyệt Thái Dương, ngoại trừ đầu còn có chút đau ra, ngay cả trên người cũng cảm thấy có chút đau xót.
Nàng kiểm tra thân thể của mình, y phục hoàn hảo không tổn hao gì, mà trên
người cũng không có những vết thương khác. Điều này cũng làm cho nàng
thoáng yên lòng.
Đợi nàng xuống giường, đang chuẩn bị đi tới cửa
sổ nhìn một chút, cánh cửa đột nhiên bị mở ra. Mà đi tới là một nam tử
mang mặt nạ sói.
Tần Thư Dao hơi nhíu mày, thân thể cũng không biết sao dịch về phía sau một chút: "Ngươi là ai? Sao bắt ta đến nơi này?"
Nam tử kia chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó lại nói: "Xem ra tinh thần cũng
không tệ lắm, ta còn tưởng rằng nàng tỉnh lại sẽ hô to gọi nhỏ, không
nghĩ tới trái lại rất bình tĩnh!"
Đối với giọng nói này Tần Thư
Dao không thể quen thuộc hơn được nữa, nàng nhíu chặt mày, suy nghĩ
trong chốc lát, chợt hừ lạnh một tiếng: "Hầu gia thật coi trọng, chẳng
qua là không biết ngài chịu khổ chịu cực bắt ta đến nơi này, là vì
chuyện gì?"
Hàn Thế Quân không nghĩ tới Tần Thư Dao đoán được
thân phận của hắn nhanh như vậy, hắn hơi ngẩn người, sau đó liền đưa tay lên, tháo mặt nạ xuống.
"Tần cô nương thật sự thông tuệ, đã vậy còn bị nàng đoán được nhanh như vậy!"
Tần Thư Dao hơi nhíu mày một cái, Hàn Thế Quân cũng không gọi nàng là "Tần trắc phi" mà gọi là Tần cô nương.
"Vì sao ngài bắt ta đến nơi này? Chẳng lẽ không sợ Tam hoàng tử truy cứu?"
Tần Thư Dao tin tưởng, nơi này nhất định đang ở trong kinh thành, chẳng qua là không biết Mộ Thiếu Dục có thể sớm tìm được nàng hay không. Mặc dù
bọn họ cũng đoán được lần này nhất định là
hoàng hậu gây nên, nhưng hung thủ thật sự là ai, sợ là Mộ Thiếu Dục sẽ không điều tra ra nhanh như
vậy.
Từ sau lần Tần Thư Dao đẩy Phương Sơ Viện vào hồ đó, liền
không có bất kỳ tin tức gì. Nàng cũng không biết đứa bé trong bụng
Phương Sơ Viện sống hay chết, hẳn là không giữ được.
Phát hiện
chính mình lại xuất hiện ở nơi này, nghĩ đến cũng là bởi vì mình lần
trước đẩy Phương Sơ Viện vào trong hồ, cho nên hoàng hậu muốn trả thù
mình.
Sau khi Tần Thư Dao có kết luận, trong lòng cũng không còn
lo âu và sợ nữa, ngược lại cười lạnh một tiếng: "Ngược lại Hầu gia là
một trung thần, chủ tử cũng đã điên điên khùng khùng, lại vẫn đi theo
một lão thái bà không được gì. Không sợ phá hỏng con đường làm quan của
bản thân sao?"
Đối với thái độ làm người của Hàn Thế Quân, Tần
Thư Dao quá rõ ràng. Hàn Thế Quân coi trọng nhất chính là con đường làm
quan của hắn. Hắn từ một thứ tử không có tiếng tăm gì, từng bước một bò
lên, tốn không ít thời gian và sức lực. Làm sao sẽ dễ dàng buông bỏ như
vậy.
Quả nhiên, Tần Thư Dao thấy Hàn Thế Quân nhíu mày một cái, nàng biết trong lòng Hàn Thế Quân cũng bắt đầu do dự.
Hai người cứ như vậy mà yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau trong chốc lát,
rốt cuộc Hàn Thế Quân cười ra tiếng: "Quả nhiên Tần cô nương là một
người thông minh, hiện tại coi như ta không đi theo hoàng hậu, như vậy
Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử sẽ trọng dụng ta sao?"
Tất nhiên Tần
Thư Dao sẽ không để cho bọn họ trọng dụng Hàn Thế Quân, chẳng qua là
nàng vẫn dụ dỗ nói: "Cái này khó nói, dù sao tài hoa của Hầu gia mọi
người đều thấy rõ. Hơn nữa nếu ngài có thể giúp bọn họ cùng đẩy ngã
Hoàng hậu nương nương, chuyện này cũng có thể làm bọn họ càng thêm tin
tưởng ngài!"
Hàn Thế Quân cau mày suy nghĩ một lát, sau đó liền
đi tới bên người Tần Thư Dao, cúi đầu nhẹ nhàng chơi đùa sợi tóc bên tai nàng, cũng ở bên tai của nàng nhẹ giọng nói: "Tần cô nương tính toán
cũng không tồi. Chuyện ta cướp Tần cô nương đi, chắc chắn đám người Tam
hoàng tử nghi kỵ là Hoàng hậu gây nên, cũng sẽ không cho rằng là ta âm
thầm làm việc. Nàng nói xem, nếu như ta giam lỏng Tần cô nương ở chỗ này cả đời, bọn họ có thể phát hiện ra không nhỉ?"
Nói xong liền khẽ ngậm vành tai Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao chỉ cảm thấy lông trên toàn thân đều dựng thẳng, nàng vội vàng đẩy Hàn Thế Quân ra.
Chẳng qua là Hàn Thế Quân lại nhân cơ hội ôm Tần Thư Dao thật chặt vào trong
ngực, sau đó lạnh lùng nói: "Tần cô nương âm thầm dùng không ít mưu kế
trên người Hàn mỗ, ban đầu Hàn mỗ chỉ cho rằng Tần cô nương muốn hấp dẫn sự chú ý của Hàn mỗ. Lại không nghĩ rằng Tần cô nương không hề có ý
định trên người Hàn mỗ! Chẳng qua là hôm nay nàng rơi vào trong tay Hàn
mỗ, như vậy ta cũng sẽ không để nàng chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta!"
Tần Thư Dao tránh thoát không được, trong lòng vừa tức vừa giận, dứt khoát cúi đầu hung hăng cắn trên vai hắn một cái.
Hàn Thế Quân bị đau đẩy Tần Thư Dao ra, sau đó cười lạnh nói: "Đừng lo
lắng, thời gian còn nhiều. Ta cũng có thời gian theo nàng từ từ chơi!"
Nói xong Hàn Thế Quân lập tức đi ra khỏi cửa, sau đó khóa cửa lại.
Trong lòng Tần Thư Dao có chút sợ hãi và kinh ngạc, nàng vẫn cũng không biết
Hàn Thế Quân đã sớm có tình cảm với nàng. Hơn nữa kiếp trước nàng và Hàn Thế Quân cũng chung sống năm, sáu năm, tuy nhiên cho tới bây giờ cũng
chưa từng thấy Hàn Thế Quân như vậy.