Người ngoài cũng cho
rằng Bạch Thiển là đại gia khuê tú, ngay cả không biết tên, nhưng mà có
thể gả cho Mộ Thiếu Dục làm chính phi, nhất định cũng là cầm kỳ thư họa
đều biết, tuyệt đối không phải là cái gì cũng không hiểu như thôn phụ dã man.
Lời nói của Bạch Thiển lập tức làm cho tất cả mọi người tò mò.
Tần Thư Dao vội vàng đi tới trước mặt Bạch Thiển, cười nói: "Đúng như vậy
sao? Hoàng tử phi thấy con hổ khi nào vậy? Có phải thật sự rất đáng sợ
không?"
Bạch Thiển lập tức hiểu ý của Tần Thư Dao, thân phận của
nàng người biết không nhiều lắm, hơn nữa cũng cực kỳ bất lợi với Mộ
Thiếu Dục. Nàng lập tức cười nói: "Rất đáng sợ, ban đầu nếu không phải
Tam hoàng tử cứu ta, thì có lẽ ta bị đưa vào trong miệng hổ rồi!"
Nói xong, cầm chiếc khăn trong tay vỗ vỗ vào lồng ngực của mình, lại nói:
"Năm đó ta theo người nhà cùng đi xa, không ngờ ở trong núi gặp được con hổ. May mà Tam hoàng tử cứu giúp, chẳng qua là gia phụ vì báo đáp ân
cứu mạng của Tam hoàng tử, cho nên mới gả ta cho Tam hoàng tử!"
Vừa nói như thế, mọi người cũng đều tin.
Dù sao Bạch Thiển cũng không phải là hậu nhân của danh môn trong kinh
thành, có giải thích như vậy, mọi người cũng không hoài nghi nữa. Mà
Bạch Thiển cũng gấp gáp chuyển đề tài.
Tần Thư Dao thấy tất cả mọi người không vây quanh Bạch Thiển nữa, nàng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bữa tiệc chấm dứt, trong phủ cũng yên tĩnh trở lại.
Kế tiếp chính là hôn lễ của Mộ Thành Hi, Tần Thư Dao và Bạch Thiển cùng
được mời đi, mà Mộ Thiếu Dục cũng cùng đi theo. Bởi vì nam nữ quyến phân chỗ ngồi, cho nên từ sau khi vào trạch viện của Mộ Thành Hi, Tần Thư
Dao không đi cùng với Mộ Thiếu Dục.
Trạch viện của Mộ Thành Hi
cũng là hoàng thượng ban thưởng, kết cấu bên trong cũng không khác với
Mộ Thiếu Dục bao nhiêu, ngay cả hoa cỏ cũng không khác nhau. Cho nên đám người Tần Thư Dao cũng không có hứng thú đi dạo ngắm hoa, bởi vì nơi
này có không ít phu nhân trong kinh thành, cho nên Tần Thư Dao liền ở
trong chỗ ngồi cùng tán gẫu với những phu nhân có quan hệ tương đối tốt
trong ngày thường.
Bạch Thiển chỉ cảm thấy buồn bực đến phát hoảng, liền một thân một mình ngồi ở một chỗ cắn hạt dưa.
Lúc này, Tần Thư Dao thấy cách đó không xa, Tiết Nhã mặc một thân màu xanh
nhạt kết hợp với váy thêu hoa văn hoa Mẫu Đơn, trên đầu búi tóc Vân Kế,
cài cây trâm khắc trăm hoa cùng với một cây bằng ngọc khắc bươm bướm
bay, trên tai mang một đôi khuyên tai hồng ngọc, trên mặt cũng hơi hồng
như phấn trang điểm. Mà bên người Tiết Nhã lại là Phương Sơ Vũ, so sánh
với Tiết Nhã hoa lệ cùng với diễm lệ, Phương Sơ Vũ mặc có vẻ có chút
giản dị, nàng ta mặc một thân váy dài màu sắc nhẹ nhàng, trên đầu búi
kiểu Đồng Tâm Kế, trên đầu cài cây trâm khắc ba đóa hoa Đào có nhiều sợ
tơ vàng, trên tai mang một đôi hoa tai làm bằng ngọc trai, mặc dù giản
dị nhưng cũng không mất tao nhã. Ngược lại so với bề ngoài của Tiết Nhã
thì như bắt làm trò hề.
Chẳng qua là trên mặt Phương Sơ Vũ chỉ
hơi nhăn lại, dường như mang theo một chút đau thương nhàn nhạt, mà Tiết Nhã lại cười đến tùy ý, cũng không tôn kính Phương Sơ Vũ nhiều.
Chỉ là bởi vì nàng ta là một thiếp thất, cho nên những người khác cũng không muốn đi bắt chuyện
Hơn nữa chuyện Phương Sơ Vũ đã sớm huyên náo xôn xao kinh thành, cho nên
Phương Sơ Vũ tự tìm một địa phương vắng vẻ ngồi xuống, nhìn phong cảnh
phía xa.
Tiết Nhã thấy Tần Thư Dao, liền cúi đầu nói với Phương Sơ Vũ đôi câu, sau đó liền đi về phía Tần Thư Dao.
"Biểu tỷ, tỷ cũng ở đây sao?" Tiết Nhã lắc eo đi tới bên người Tần Thư Dao.
Thấy bộ dạng đắc ý này của Tiết Nhã, Tần Thư Dao liền biết nàng ta ở Hàn phủ trôi qua cực kỳ tốt. Chỉ là, loại cuộc sống này không đi được tới đâu.
Phương Sơ Vũ cũng không phải bản thân lúc trước, cho rằng Tiết Nhã thật
sự là một người lương thiện. Hơn nữa sau lưng Phương Sơ Vũ còn có cả
Phương gia, huống chi Phương đại phu nhân cũng là người rất có thủ đoạn, làm sao sẽ chịu để yên khi thấy nữ nhi mình bị một thiếp thất lấn áp.
Tần Thư Dao cũng cười đứng lên, nói: "Thì ra là muội cũng tới."
Lúc ở Tần phủ, hai người bọn họ cũng đã sớm trở mặt, lần này Tiết Nhã đi
tới trước mặt nàng, đơn giản là muốn khoe khoang một phen.
Tần
Thư Dao thật sự cũng không để ý bao nhiêu, vừa liếc nhìn Phương Sơ Vũ
ngồi ở phía xa, sau đó mới cười nói: "Ngược lại Tiết biểu muội gả cho
một người tốt, lại có thể lấy được thương
yêu của Hầu gia như vậy!"
Tiết Nhã đỏ mặt lên, chẳng qua là lại nghĩ tới ban đầu nếu không phải Tần
Thư Dao thiết kế ở sau lưng, hiện tại nàng ta đã sớm là Hầu gia phu nhân rồi, làm sao sẽ là một thiếp thất. Nàng ta hoàn toàn quên mất, ban đầu
Hàn Thế Quân cũng không nguyện ý cưới nàng ta làm chánh thê, chỉ nguyện ý cho nàng ta một thân phận thiếp thất.
"Biểu tỷ thật sự giễu cợt
người. Tất cả mọi người đang nói thủ đoạn của biểu tỷ quá tốt, cho nên
mới có thể làm cho Tam hoàng tử phi tôn kính với biểu tỷ, lại có thể có
được sự sủng ái của Tam hoàng tử." Tiết Nhã liếc mắt nhìn Bạch Thiển
ngồi ở một bên cắn hạt dưa, trong lòng tràn đầy ghen tỵ và hâm mộ.
Nếu như chủ mẫu nhà nàng ta cũng dễ đối phó như vậy thì tốt, chỉ tiếc
Phương Sơ Vũ là nữ nhi Phương gia, ngay cả mấy ngày nay cũng chẳng quan
tâm gì đến chuyện của nàng, nhưng mà Tiết Nhã cũng không dám đắc tội.
Nơi nào tự tại thoải mái giống như Tần Thư Dao, giống như trong phủ hoàng tử nàng mới là chủ mẫu.
Tần Thư Dao cũng không để ý tới đố kị của Tiết Nhã, chẳng qua là ngồi xuống uống một ngụm trà, sau đó liền nhìn những địa phương khác, không muốn
nói chuyện với nàng ta.
Nhưng mà Tiết Nhã lại ngồi xuống, cũng
uống một ly trà, sau đó cười nói: "Biểu tỷ, đây chính là trạch viện
Hoàng thượng ban cho, không bằng cùng đi dạo một chút!"
Tần Thư Dao không có hứng thú đi dạo vườn, hơn nữa hiện tại tiệc rượu cũng gần bắt đầu.
"Không cần, nơi này và phủ hoàng tử không kém bao nhiêu, cũng không có gì hay mà đi dạo!"
Tiết Nhã thấy dụ dỗ không được, thì cười nói: "Ta và biểu tỷ có lẽ lâu rồi
chưa từng cùng nhau uống rượu, không bằng hôm nay ta ngồi ở bên cạnh
biểu tỷ, biểu tỷ sẽ không để tâm chứ!"
Tần Thư Dao chỉ cảm thấy
hành động hôm này của Tiết Nhã chút cổ quái, chẳng qua là nàng cũng
không để ở trong lòng. Một là bởi vì dù sao nơi này cũng là phủ hoàng
tử, hơn nữa còn là đại hôn của Mộ Thành Hi. Hai là bên người nàng có ba, năm người võ công cao cường bảo vệ nàng. Mà Tiết Nhã cũng không dám làm động tay chân gì.
Bởi vì có Tiết Nhã ở bên cạnh không ngừng nói
xiên nói vẹo, nên Tần Thư Dao chỉ cảm thấy bữa tiệc này ăn vô cùng không thuận miệng. Ăn vài miếng, liền lấy cớ muốn đi xem tân nương tử, lôi
kéo Bạch Thiển đi mất.
Thật may là Tiết Nhã không đuổi theo, nếu không Tần Thư Dao còn không biết thoát khỏi nàng ta như thế nào nữa.
Có lẽ Phương Sơ Vũ muốn cho Tiết Nhã xấu mặt trước mặt mọi người, đợi Tần
Thư Dao trở về chỗ ngồi lần nữa, Tiết Nhã đã đứng ở bên người Phương Sơ
Vũ, giúp gắp món ăn cho Phương Sơ Vũ.
Tần Thư Dao thấy sắc mặt
Tiết Nhã khó coi vô cùng, khuôn mặt không cam lòng, trong lòng càng thêm như mắc nghẹn. Phương Sơ Vũ nhìn qua thì tính tình mềm yếu, nhưng thủ
đoạn cũng không tệ lắm. Cứ như vậy, những phu nhân ở kinh thành đều biết nữ tử ăn mặc đẹp kia cũng chỉ là một thiếp thất, mà trên mặt Tiết Nhã
cũng không có ánh sáng.
Bạch Thiển thấy thế, lập tức cười nói: "Sớm biết chúng ta sớm một chút đi, Hầu gia phu nhân kia cũng có cớ gọi nàng ta về!"
Tần Thư Dao suy nghĩ một chút thấy cũng rất có đạo lý, mới vừa rồi hẳn là
Phương Sơ Vũ nể Tần Thư Dao, cho nên mới không làm khó Tiết Nhã. Sau lại thấy Tần Thư Dao đi, cho nên mới lập tức gọi Tiết Nhã đến bên cạnh
mình, sau đó để cho nàng ta hầu hạ mình.