Đã đoán trước nên Tần
Thư Dao cũng sớm chuẩn bị kỹ càng, cầm cái chén giấu ở trong tay, hung
hăng đập vào trên đầu Hàn Thế Quân một cái.
Hàn Thế Quân bị đau lui về phía sau.
Tần Thư Dao cắn chặt hàm răng, vội vàng từ kẻ hở lấy ra một cây trâm, sau
đó đặt ngay ở trên cổ của mình, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi dám tên lên
một bước, ta sẽ chết ở trước mặt ngươi!"
Hàn Thế Quân chợt cười
lạnh, nói: "Không nghĩ tới nàng lại trinh liệt như thế, chỉ là sẽ không
để nàng chết đơn giản như vậy. Sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ làm nàng
cam tâm tình nguyện ở dưới người của ta hầu hạ!"
Tần Thư Dao chỉ
cảm thấy ghê tởm không thôi, thân thể cũng bởi vì sợ hãi và khẩn trương
mà run rẩy không ngừng. Nếu như Mộ Thiếu Dục thật sự cho rằng nàng đã
chết, nếu như Hàn Thế Quân không chịu buông tha cho nàng, như vậy ngày
chết của nàng cũng sắp đến.
Hoặc giả Hàn Thế Quân còn có chuyện
quan trọng trong người, hoặc giả hắn muốn từ từ chơi trò chơi với Tần
Thư Dao. Cho nên hắn không ở nơi này lâu. Chẳng qua là hừ lạnh một tiếng rồi lập tức đi ra ngoài.
Tần Thư Dao nhìn gian phòng trống rỗng, người cũng thả lỏng, thân thể ngã ngồi dưới đất.
Nàng nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa, kiếp trước, nàng bị thiêu chết ở
chỗ này. Chẳng lẽ kiếp này nàng cũng sẽ chết ở chỗ này sao?
Sống
lại lâu như vậy, nàng chưa từng cảm thấy một chút sợ hãi, nhưng mà hôm
nay trong lòng nàng thật sự cảm thấy lạnh cả người, nàng không tin nàng
vẫn chết ở chỗ này, nàng sẽ nghĩ hết biện pháp chạy trốn.
Chợt, nàng đột nhiên đứng lên, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhưng mà mới chạy tới cửa, một nha hoàn đã cản ở trước mặt nàng: "Phu nhân,
không cần chạy. Nơi này đều là người của Hầu gia, người vẫn nên yên tâm
chờ ở chỗ này. Nếu Hầu gia cao hứng, Hầu gia cũng sẽ không bạc đãi
người!"
Tần Thư Dao nhìn nha hoàn xinh đẹp trước mắt, không khỏi nhíu mày một cái.
Nha hoàn kia vẫn nhìn thẳng vào Tần Thư Dao, trong mắt không có một chút sợ hãi hay luống cuống, chẳng qua là thoải mái cười nói: "Hầu gia bảo nô
tỳ ở nơi này hầu hạ Hậu phu nhân, chỉ cần phu nhân không suy nghĩ chạy
trốn, tất cả địa phương trong viện tử này người cũng có thể đi!"
"Ngươi tên là gì?"
Mới vừa rồi, quả thật Tần Thư Dao có chút mất khống chế, chẳng qua là hiện
tại nàng đã tĩnh táo lại. Muốn chạy khỏi nơi này, còn cần làm từng bước
một.
Quất Lạc thấy Tần Thư Dao không còn muốn chạy trốn, liền lộ
ra nụ cười ngọt ngào, nói: "Nô tỳ gọi là Quất Lạc, sau này nô tỳ sẽ hầu
hạ người!"
Tần Thư Dao nhìn nàng một cái, sau đó lập tức trở về trong phòng của mình.
Mấy ngày nay, Hàn Thế Quân cũng không trở lại. Mà Tần Thư Dao cũng không bị hạn chế tự do, ngoại trừ không thể đi ra ngoài ra, ngược lại ở trong
viện có thể tùy ý đi lại.
Cho nên, những ngày qua Tần Thư Dao
trôi qua cũng tự do, chẳng qua là những ngày qua mặc kệ nàng đi tới chỗ
nào, Quất Lạc cũng đi theo nàng. Tần Thư Dao cũng đi tìm hiểu nhiều chỗ, cũng không có một ai, không có một chỗ nào có thể chạy trốn.
Khi Tần Thư Dao bị nhốt ở trong biệt viện không biết làm sao. Ở một chỗ
khác, Mộ Thiếu Dục lại cau mày, nhìn chằm chằm thi thể hoàn toàn thay
đổi ở dưới đất.
"Dục ca ca, huynh đừng quá khổ sở. Nếu Dao tỷ tỷ ở trên trời có linh thiêng thấy bộ dạng này của huynh, nhất định cũng sẽ
thương tâm khổ sở!" Bạch Thiển lau nước mắt, nhìn thi thể đã lạnh trên
mặt đất, sau đó đi tới bên người Mộ Thiếu Dục, nhẹ nhàng an ủi hắn.
Nàng cũng không nghĩ tới, ngày đó những người kia lại vì Tần Thư Dao mà tới. Ở trong hỗn loạn, nàng cũng bị người đánh ngất xỉu. Đợi đến lúc tỉnh
lại, cũng đã nằm ở trên giường của mình. Nàng cho rằng Tần Thư Dao cũng
bình an vô sự, nhưng mà đợi sau khi bản thân tốt lên, chợt nghe nói tìm
được thi thể của Tần Thư Dao ở bên ngoài.
Cổ thi thể này rõ ràng
đã chết hai ngày, mặc dù khí trời đã dần dần chuyển lạnh, nhưng mà lúc
này cổ thi thể này đã toát ra mùi hôi thối nồng nặc.
Mộ Thiếu Dục lại một chút cũng không ngại, đứng ở bên cạnh thi thể lạnh lùng nhìn.
Đang lúc tất cả mọi người cho rằng hắn thương tâm quá mức, đột nhiên hắn rút trường kiếm bên hông ra, sau đó chém tay phải của thi thể kia.
Trong nháy mắt, tay áo trên
tay phải thi thể bị cắt, mà cánh tay tái nhợt
cũng lộ ra ngoài. Mộ Thiếu Dục cau mày, lại dùng kiếm gạt gạt ra, sau đó lạnh lùng nói: "Đốt thi thể này đi. Lại cho thêm binh mã đến xung quanh kinh thành tìm kiếm!"
Đứng ở một bên, Mặc Kiếm nghi hoặc nhìn hắn: "Nhưng mà không phải Tần phu nhân đã tìm thấy rồi sao?"
"Đây không phải là Dao Nhi, tay phải Dao Nhi có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ. Cổ
thi thể này không có!" Mộ Thiếu Dục phất tay một cái, sai người nhanh
chóng mang thi thể kia đi.
Bạch Thiển nghe vậy, vội vàng hỏi: "Thật sự không phải là Dao tỷ tỷ sao?"
Mộ Thiếu Dục gật đầu một cái: "Nử tử này nhất định là thế thân. Mặc dù nữ
tử này đã hủy dung, y phục trên người cũng đều bị xé rách. Nhưng mà ta
dám khẳng định, đây tuyệt đối không phải là Dao Nhi."
Có những lời này của Mộ Thiếu Dục, trong lòng Bạch Thiển cũng kiên định hơn nhiều.
Mộ Thiếu Dục đã đoán được chủ nhân sau màn là ai, hơn nữa ngay cả là ai
làm hắn cũng đoán được hơn phân nửa. Chẳng qua là trong khoảng thời gian này, hành tung của người nọ quá quỷ dị, ngay cả Mộ Thiếu Dục phái người đi theo dõi, cũng hoàn toàn không có đầu mối.
Khí trời càng ngày càng rét lạnh.
Bên ngoài mưa nhỏ đã bắt đầu rơi tí tách, một mình Tần Thư Dao ngồi trên
giường ở gần cửa sổ, nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ. Suy nghĩ đã sớm bay đến nơi xa.
Những ngày qua, không phải nàng chưa từng thử thăm dò
Quất Lạc, chẳng qua là Quất Lạc nhìn như hiền lạnh, kì thực rất cẩn
thận. Nên nói, không nên nói, nàng ta đều không nói. Chẳng qua là mỗi
ngày nàng ta đều vô cùng khách khí.
Đang lúc nàng đang rầu rỉ,
đột nhiên ngoài cửa sổ nhảy qua một bóng người. Tần Thư Dao nhíu mày,
người nọ dường như có chút quen mặt, tuy nhiên trong thoáng chốc lại
không nghĩ ra đã gặp mặt ở nơi nào.
Cửa “két” một tiếng, được mở ra.
Nha hoàn bên ngoài đi vào, trong tay cũng đang cầm thức ăn nóng hổi, gọn
gàng ngăn nắp đặt ở trên bàn, sau đó nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, nên dùng
cơm!"
Mấy ngày nay, Hàn Thế Quân đều chưa từng trở lại. Ngoại trừ mỗi ngày có chút buồn bực ngồi ở trong phòng này ra, Tần Thư Dao thật
sự không cảm thấy sợ cái gì.
Nữ tử đi đầu là một nữ tử mặc y phục màu xanh nhạt, nàng cúi đầu, trong tay cầm khay, mâm, đang muốn lui ra ngoài.
Tần Thư Dao vội vàng kêu lên: "Đợi một chút!"
Nữ tử kia ngẩng đầu lên, gương mặt kinh ngạc.
Tần Thư Dao chỉ về phía nàng nói : "Ngươi lưu lại hầu hạ ta dùng bữa, những người khác đều đi xuống đi!"
Quất Lạc luôn hầu hạ ở bên cạnh nhíu mày một cái, sau đó cười nói: "Tiểu thư để nô tỳ tới hầu hạ!"
Tần Thư Dao lạnh lùng nói: "Các ngươi đều là người của Hàn đại nhân, do ai
phục vụ cũng giống vậy. Chẳng lẽ ngươi còn không tin người mình?"
Quất Lạc cau mày, liếc mắt nhìn nàng kia, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Nếu tiểu thư thích, như vậy tùy tiểu thư!"
Nàng ta cũng là một nữ tử thông tuệ, biết chủ tử nhà mình có lòng với Tần
Thư Dao. Hơn nữa Quất Lạc cũng không biết thân phận thật sự của Tần Thư
Dao, chỉ cho rằng Hàn Thế Quân “kim ốc tàng kiều”, cho nên mới hầu hạ
rượu ngon thức ăn ngon như vậy.