Nếu như Quất Lạc biết
thân phận thật sự của Tần Thư Dao, cũng rõ ràng mục đích thực sự của Hàn Thế Quân, hoặc giả cũng sẽ không dễ dàng để người khác đi hầu hạ Tần
Thư Dao như thế.
Tần Thư Dao thấy Quất Lạc không kiên trì nữa,
liền cười đứng lên, sau đó ngồi ở trên ghế tròn, nói với nữ tử kia: "Qua đây chia thức ăn cho ta!"
Hiển nhiên là nha hoàn kia có chút
được sủng ái mà lo sợ, ngây người sau khi “vâng” một tiếng, mới vội vàng đi lên trước, cẩn thận hầu hạ Tần Thư Dao dùng bữa.
Trừ hai ngày trước, Tần Thư Dao lo âu có chút ăn không ngon ra, những ngày kế tiếp
nàng cũng dần dần thả lỏng. Hàn Thế Quân cũng không muốn giết nàng, như
vậy nàng sẽ có cơ hội chạy trốn. Cho nên nàng nhất định phải ăn cơm no,
như vậy mới có thể có sức lực chạy trốn.
Sau khi dùng cơm xong, Tần Thư Dao lại súc miệng rửa sạch tay xong, sau đó mới đúng hỏi nha hoàn kia: "Ngươi tên là gì?"
"Nô tỳ gọi Lục Sam!"
Tần Thư Dao đã nhớ tới nha hoàn này, kiếp trước ở Hàn phủ cũng từng có nha
hoàn có tên này, chẳng qua nha hoàn này là nha hoàn bên cạnh Tiết Nhã.
Mặc dù không phải thiếp thân nha hoàn, nhưng mà bởi vì là người đàng
hoàng, làm việc chịu khó, cho nên ở trong phòng Tiết Nhã cũng coi như là nha hoàn nhị đẳng. Chẳng qua là sau đó Tiết Nhã nói, bởi vì Lục Sam
trộm vòng tay của nàng ta, buộc Tần Thư Dao trách phạt Lục Sam, hơn nữa
còn ra lệnh cho bà tử phía dưới loạn côn đánh chết.
Không nghĩ
tới cuối cùng Tiết Nhã lại ngậm máu phun người, dám nói là Tần Thư Dao
không ưa nàng, cho nên bắt lấy một lỗi nhỏ của nha hoàn đó, rồi đánh cho người đang sống đến chết.
Cuối cùng Hàn Thế Quân cũng bởi vì
chuyện này cấm túc mình một tháng, coi như sau đó nàng đi ra, dụng tâm
lấy lòng Hàn Thế Quân. Hàn Thế Quân cũng xa cách nàng.
Chẳng qua là kiếp này xảy ra không ít thay đổi, cuối cùng Lục Sam này không bị đưa đến phòng Tiết Nhã, mà bị đưa đến nơi này.
Bởi vì Tần Thư Dao bị cấm chân một tháng, cho nên sau đó cũng từng nghe nói thân thế của Lục Sam, biết nhà nàng còn có một mẫu thân gầy yếu nhiều
bệnh, đều dựa vào tiền hàng tháng của nàng nuôi sống.
Tần Thư Dao ngẩng đầu lên, nhìn Lục Sam cẩn thận và có chút khẩn trương kia, sau đó lại cúi đầu, nhìn vào gương sửa tóc của mình lại, nói: "Ta quen hai
người hầu hạ. Sau này ngươi và Quất Lạc cùng nhau tới hầu hạ ta, Quất
Lạc biết ăn nói, đã giúp ta xử lý chuyện bên ngoài. Lục Sam giúp ta xử
lý chuyện bên trong nhà!"
Thật ra thì nàng cũng chỉ là một người bị nhốt, sao còn nhiều yêu cầu như vậy.
Chẳng qua là những ngày qua Tần Thư Dao sống chung với bọn họ, loáng thoáng
có chút đoán được, bọn họ cũng không biết thân phận thật sự của mình,
thậm chí có chút hiểu lầm mình là nữ nhân được nuôi bên ngoài của Hàn
Thế Quân.
Cho nên bố trí nàng ở chỗ này, chỉ vì vụng trộm mà thôi.
Về phần vì sao không thả nàng đi ra ngoài, những người này cũng chỉ cho rằng Hàn Thế Quân sợ bị người ngoài biết, mất thể diện.
Điều này cũng làm cho Tần Thư Dao nhiều cơ hội hơn.
Quất Lạc có chút mất hứng bĩu môi, chẳng qua là trước khi Hàn Thế Quân rời
đi từng nói, ngoại trừ không thể thả nàng ra ngoài, những thứ khác cũng
phải nghe lời của nàng. Cho nên nàng ta cũng không dám có nửa câu bất
mãn.
Tần Thư Dao thấy Quất Lạc không lên tiếng, liền cười nói: "Tất cả giải tán đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút!"
Đợi sau khi mọi người lui ra, Tần Thư Dao cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nàng
cũng chỉ suy đoán mà thôi, cũng không nghĩ tới thật sự bị nàng đoán
trúng. Những nha hoàn và bà tử kia thật sự cho rằng mình là chim hoàng
yến nuôi ở chỗ này. Cho nên hoàn toàn không đề phòng nàng.
Nàng
âm thầm cắn răng, những ngày qua Hàn Thế Quân cũng không tới, cũng vô
cùng có khả năng là Mộ Thiếu Dục đã bắt đầu hoài nghi Hàn Thế Quân rồi.
Hoặc là thật sự có chuyện quan trọng trong người.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Hàn Thế Quân không đến, như vậy nàng sẽ có nhiều cơ hội nghĩ biện pháp chạy trốn.
Trong nhà Lục Sam nghèo khó, là người trung thực. Cho nên dạng người như thế rất dễ động thủ.
Đợi sau khi Tần Thư Dao tỉnh lại, cũng chẳng biết Hàn Thế Quân đi vào lúc nào.
Tần Thư Dao
vừa mở ra mắt, liền thấy Hàn Thế Quân ngồi ở đầu giường của nàng, làm nàng giật mình.
"Ngươi tới làm gì?"
Những ngày qua, Hàn Thế Quân đều bận rộn chuyện trên triều đình. Hoàng hậu đã tin tưởng hắn giết Tần Thư Dao, ngay cả chỗ Mộ Thiếu Dục cũng nghe nói
đã mang thi thể kia đi hỏa táng rồi.
Hắn lại cố ý đợi mấy ngày, cho đến khi hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh gì ở ngoài. Hắn mới cẩn thận chạy tới.
Không nghĩ tới lại nhìn thấy dáng vẻ Tần Thư Dao ngủ say, vốn hắn muốn cúi
người khẽ hôn, lại không nghĩ rằng Tần Thư Dao đột nhiên mở mắt ra, hơn
nữa sau khi nhìn thấy hắn, trong mắt hiện ra vẻ chán ghét.
Thật
ra thì, có lẽ là trước kia Hàn Thế Quân cũng đã cảm giác được Tần Thư
Dao chán ghét hắn. Mặc dù hắn cũng không hiểu tại sao Tần Thư Dao lại
như vậy, chẳng qua là hắn luôn không kìm hãm được muốn đến gần Tần Thư
Dao.
Nhưng mà không nghĩ tới Tần Thư Dao sẽ trăm phương ngàn kế
hãm hại hắn, chỉ là Hàn Thế Quân cũng dùng không ít thủ đoạn, để Tần Thư Dao khó chịu một chút.
Chẳng qua là, cho dù hiện tại Tần Thư Dao là trắc phi của Mộ Thiếu Dục, nhưng mà người kinh thành đều biết, Mộ
Thiếu Dục vô cùng sủng ái trắc phi này, ngay cả chính phi cũng tôn kính
nàng.
Như vậy càng làm Hàn Thế Quân thêm tức giận, hắn thề phải bắt lấy Tần Thư Dao vào trong lòng bàn tay của mình.
Không nghĩ tới nhanh như vậy ông trời đã cho hắn một cơ hội, mặc dù bởi vì
Phương Sơ Viện đẻ non, làm Hoàng hậu mất không ít lòng tin với hắn. Tuy
nhiên cũng làm cho hắn có cơ hội đoạt Tần Thư Dao lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, Tần Thư Dao mới lạnh lùng nói: "Hầu gia đến đây lúc nào?"
Nàng muốn xuống giường, nhưng mà Hàn Thế Quân hoàn toàn không cho nàng cơ
hội này. Hắn trực tiếp giang hai cánh tay, ôm Tần Thư Dao vào trong
ngực, ngửi mùi hương thơm mát từ trên người nàng. Trong lòng rất hài
lòng.
Tần Thư Dao chán ghét đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Ngươi nhốt ta ở chỗ này, không sợ bị những người khác phát hiện sao?"
Ngược lại Hàn Thế Quân một chút cũng không tức giận, theo hắn thấy sớm muộn
gì Tần Thư Dao cũng là người của hắn, sau này Tần Thư Dao còn phải cầu
xin hắn.
"Phát hiện? Hiện tại người ở bên ngoài đều cho rằng nàng đã chết. Nàng cảm thấy còn ai sẽ phát hiện? Hơn nữa sẽ không có người
biết, nàng đang ở Hàn phủ!"
Tần Thư Dao nhíu chặt mày, nàng biết
coi như Mộ Thiếu Dục khôn khéo đi nữa, cũng sẽ không phát hiện Hàn Thế
Quân giấu mình ở trong trạch viện của hắn.
Hàn Thế Quân một chút
cũng không nóng lòng, hắn đứng lên, mắt nhìn xuống Tần Thư Dao, một bộ
dạng cao cao tại thượng: "Sớm muộn cũng có một ngày, nàng sẽ quỳ xuống
cầu xin ta!"
Tần Thư Dao cau mày, sống lại một lần ữa, cuối cùng
bản thân vẫn rơi vào xuống trong tay Hàn Thế Quân, trong lòng nàng không cam lòng, cũng oán hận. Chẳng qua là không cam lòng và oán hận này cũng hoàn toàn không giải quyết được bất kỳ chuyện gì. Nàng biết hiện tại
không thể chọc giận Hàn Thế Quân, dù sao bây giờ vẫn là kẻ yếu.