Nàng thấy Hàn Thế Quân không có động tác kế tiếp, liền biết hôm nay hắn sẽ không làm khó mình, khóe miệng cũng nở một nụ cười thản nhiên: "Ta biết hiện tại Hầu gia sợ nhất là cái gì? Thật vất vả Hầu gia mới đợi được Hàn đại công tử qua
đời, lại phí hết tâm tư ngồi vào vị trí Hầu gia. Hiện tại lại đi theo
Hoàng hậu bán mạng! Hầu gia cũng là người có chí lớn, chẳng lẽ cảm thấy
theo Hoàng hậu sẽ được chuyện?"
Đây đúng là chỗ Hàn Thế Quân băn khoăn nhất.
Tần Thư Dao thấy hắn cau mày không nói gì, liền lại nói: "Hiện tại ngươi
bắt ta, nhất định Tam hoàng tử sẽ đoán được chủ mưu phía sau màn, chỉ
cần hắn tìm hiểu nguồn gốc, nhất định có thể phát hiện ngươi!"
Đột nhiên, Hàn Thế Quân ngửa đầu cười to một tiếng: "Chẳng lẽ nàng cảm thấy ta trả nàng về, ta có thể bình yên vô sự sao? Thứ nhất Hoàng hậu sẽ
không bỏ qua cho ta, mà Tam hoàng tử sẽ trọng dụng ta sao?"
Tần
Thư Dao biết đây mới là băn khoăn lớn nhất của Hàn Thế Quân, nếu như hắn có thể có được Mộ Thiếu Dục trọng dụng, như vậy ngay từ lúc bước đầu
tiên Hàn Thế Quân cũng đã làm được.
Hàn Thế Quân lại cúi người,
một tay chế trụ gáy Tần Thư Dao, lạnh lùng nói: "Nàng ngoan ngoãn đợi ở
chỗ này, bổn Hầu gia sẽ lâm hạnh nàng. Không cần lo lắng, ta tuyệt đối
sẽ ôn nhu!" Nói xong liền cúi người sau đó hung hăng hôn lên môi Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao bắt đầu hối hận mới vừa rồi không nên nói nhiều với hắn như vậy, hai tay nàng liều mạng giãy giụa, nhưng mà Hàn Thế
Quân lại thuận thế đè nàng xuống giường, làm tay chân của nàng hoàn toàn không thể động đậy.
Hơi thở quen thuộc, làm Tần Thư Dao chán ghét không thôi. Nhưng mặc kệ nàng giãy giụa như thế nào, đều không thể thoát khỏi.
Đang lúc Hàn Thế Quân muốn xé toang y phục trên người nàng, bên ngoài chợt vang lên tiếng hỗn loạn.
"Không xong rồi, bên ngoài có một Tiết phu nhân nhất định phải xông vào. Còn
nói vốn chính là Hàn phủ, vì sao nàng không thể vào!"
Giọng nói này là của Quất Lạc, nếu không phải đến thời điểm khẩn cẩp, Quất Lạc cũng tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.
Ngược lại Tần Thư Dao thở phào nhẹ nhõm, Hàn Thế Quân đã từ trên người của
nàng bò dậy, sau đó lạnh lùng nói: "Đuổi nàng ta ra ngoài cho ta!"
Thế nhưng lúc này bên ngoài vẫn truyền đến tiếng lộn xộn.
Tần Thư Dao đã loáng thoáng nghe được giọng nói tức giận mắng người của
Tiết Nhã, và âm thanh những người khác ngăn lại. Trong lòng nàng may
mắn, nếu không phải Tiết Nhã kịp thời đến, sợ là bản thân cũng bị mất
trong sạch rồi.
Hàn Thế Quân sửa sang lại y phục trên người, sau
đó liếc mắt nhìn Tần Thư Dao xiêm áo không ngay ngắn, hạ thân lại căng
cứng lên, trong lòng lại mắng Tiết Nhã một trận, sau đó mới vội vàng
xông ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, rõ ràng Hàn Thế Quân
đã bắt đầu lạnh nhạt với Tiết Nhã. Ngay cả Phương Sơ Vũ cũng đã bắt đầu
dần dần không khách khí với Tiết Nhã, điều này làm cho Tiết Nhã cảm thấy nguy cơ.
Từ ngày đó Hàn Thế Quân nói muốn hủy nơi này, Tiết Nhã cũng đã bắt đầu nổi lên lòng nghi ngờ.
Trong khoảng thời gian này Hàn Thế Quân đều đêm đêm không về ngủ, cũng khó
tránh khỏi Tiết Nhã sẽ hoài nghi. Hôm nay nàng đặc biệt đợi đến khi Hàn
Thế Quân đi ra ngoài, theo dõi ở sau lưng Hàn Thế Quân, không nghĩ tới
Hàn Thế Quân sẽ từ cửa nhỏ khác đi vào tiểu viện Hàn gia.
Điều này làm cho Tiết Nhã càng thêm chắc chắn, nơi này nhất định giấu người.
Hàn Thế Quân đi tới cửa, vừa hay nhìn thấy hai tay Tiết Nhã chống nạnh, chỉ vào một bà tử mắng to. Bà tử kia đã bị mấy nha hoàn to con bên cạnh
Tiết Nhã giữ chặt.
"Tại sao nàng lại ở chỗ này?"
Hàn Thế Quân cau mày phẫn nộ quát.
Tiết Nhã thấy quả nhiên Hàn Thế Quân ở chỗ này, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng. Chẳng qua nàng cũng không phải là người ngu muội, tất nhiên biết lúc này không thể lại cứng rắn, nàng cầm khăn lên cố ý lau nước
mắt, sau đó khóc nói: "Hầu gia, những ngày qua đi đâu vậy? Sao không đến chỗ thiếp?"
Hàn Thế Quân nhíu chặt mày nhìn Tiết Nhã, vốn hắn
không thích Tiết Nhã lắm, chỉ bởi vì Tiết Nhã vô cùng biết lấy lòng hắn, cho nên mới sủng ái nàng ta.
Chẳng qua là không nghĩ tới Tiết Nhã sẽ theo dõi hành tung của hắn, hơn nữa còn ở chỗ này giương oai.
Tiết Nhã đi tới trước mặt Hàn Thế Quân, vốn muốn nhân cơ hội rúc vào trong
ngực của hắn, chỉ thấy đến Hàn Thế Quân vẫn mặt lạnh, liền
biết tâm tình hắn không tốt, cũng không dám tùy tiện, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục
khóc, nói: "Những ngày qua, tỷ tỷ luôn cố ý tìm lỗi phạt thiếp, trong
lòng thiếp có nổi khổ muốn tìm Hầu gia. Nhưng mà không nghĩ tới Hầu gia
lại ở chỗ này “kim ốc tàng kiều” (nhà lầu chứa người đẹp). Thiếp biết
Hầu gia ngán thiếp rồi..."
Hàn Thế Quân nhíu chặt mày, mặc kệ thế nào người trong phòng này cũng không thể để Tiết Nhã nhìn thấy, chẳng
qua là vào lúc này nếu mặc cho Tiết Nhã ở chỗ này náo loạn, đến lúc đó
để đám người Hàn Thái phu nhân phát hiện, như vậy hậu quả sẽ không thể
tưởng tượng được.
Hắn ôm Tiết Nhã vào trong ngực, sau đó nhẹ
giọng an ủi: "Cái gì “kim ốc tàng kiều”, lúc đầu ta cũng đã nói muốn xây ở chỗ này một tàng thư các. Hơn nữa khoảng thời gian này ta đều đang
bận rộn chuyện triều đình, hôm nay thấy nơi này đã sửa không sai biệt
lắm, cho nên mới tới nhìn một chút!"
Tiết Nhã cũng không phải là
người cố chấp không chịu buông tha, đương nhiên nàng có thể hiểu Hàn Thế Quân chỉ lấy cớ, chẳng qua là vào lúc này nàng cũng không thể ngay
trước mặt của nhiều người như vậy nói không phải. Một là để cho Hàn Thế
Quân thể diện, hai cũng sẽ làm Hàn Thế Quân chán ghét mình.
Nàng
cúi đầu lại lau nước mắt, thấp giọng nói: "Hầu gia một ngày kiếm nhiều
bạc, chuyện nhỏ này sai bảo người phía dưới làm là được. Tội gì tự mình
kiếm việc. Hầu gia đi về trước đi, ở chỗ thiếp có không ít trà ngon mới, thiếp pha trà cho gia, bóp vai cho gia, cũng làm cho gia đỡ mệt!"
Giọng nói của Tiết Nhã dịu dàng lại ngọt ngào, thật ra vốn Hàn Thế Quân có
chút tức giận cũng dần dần hết giận, hắn biết hôm nay không thể tới nơi
này nữa, lập tức gật đầu nói: "Vậy thì đi thôi!"
Tiết Nhã nghe
vậy trong lòng lập tức vui mừng không thôi, chẳng qua là lại không muốn
rời khỏi Hàn Thế Quân, hai người dựa sát vào nhau trở về.
Vốn là
trong khoảng thời gian này, Phương Sơ Vũ còn tưởng rằng Hàn Thế Quân
lạnh nhạt Tiết Nhã, cho nên cố ý gây khó dễ nàng ta khắp nơi. Ngược lại
không nghĩ tới không quá mấy ngày, liền nghe bọn nha hoàn nói thấy Tiết
Nhã và Hàn Thế Quân dựa sát vào nhau trở về nhà.
Điều này làm Phương Sơ Vũ vừa tức vừa giận, hai tay cũng nắm chiếc khăn thật chặt, dường như muốn xé rách chiếc khăn vậy.
Bà vú Triệu ma ma của Phương Sơ Vũ thấy, cũng cau mày an ủi: "Phu nhân
ngài cũng đừng gấp gáp, tiện nhân kia cũng chỉ phách lối được trong
khoảng thời gian này. Lão nô nghe nói Hầu gia đã sớm nuôi người ở bên
ngoài. Chờ đến lúc đưa nữ nhân kia vào, tiện nhân này cũng sẽ không có
ngày nào tốt nữa đâu!"
Phương Sơ Vũ vội vàng phẫn nộ quát: "Đây không phải là tiện nghi cho người khác sao, ta thì có chỗ tốt gì!"
Triệu ma ma vội vàng nói: "Phu nhân, ngài đừng gấp gáp. Đến lúc đó chúng ta
yên lặng theo dõi. Cái gì gọi là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau
lưng? Đợi đến khi hai người bọn họ đấu nhau đến trọng thương, ngài sẽ
xuất thủ, đây không phải là một mũi tên bắn trúng hai con chim sao! Hơn
nữa, ngài là nữ nhi của Phương gia, Hàn gia bọn họ cũng không dám đắc
tội. Hiện tại Hầu gia cũng đang giúp đỡ Hoàng hậu làm việc đấy thôi?"