Tần Thư Dao ở phủ
hoàng tử nghỉ ngơi mấy ngày, thân thể cũng khá hơn trước nhiều. Chẳng
qua là vừa mới nghĩ tới mới yên tĩnh mấy ngày, trong cung liền truyền
đến thánh chỉ, bảo hoàng tử phi và trắc phi cùng vào trong cung tụ họp
một chút.
Nàng không có mấy phần hảo cảm với hoàng hậu, nhất là lần sai người tới ám sát mình.
Cho nên, vốn nàng định giả bộ bệnh không đi được, sau khi công công đọc
thánh chỉ xong, lại cười đùa cợt nhả nói: "Hoàng hậu đặc biệt phân phó
nô tài, nói nếu thân thể Tần trắc phi khó chịu, liền vào trong cung của
Hoàng hậu điều dưỡng mấy ngày. Dù sao những thứ trong cung đều thượng
hạng. Nếu Tần trắc phi không thể hầu hạ Tam hoàng tử thật tốt, vậy sẽ
không tốt lắm!"
Bởi vì trước đó một lúc, hoàng hậu muốn xác định
tin tức Tần Thư Dao qua đời, cho nên từng nhiều lần phái người mời Tần
Thư Dao vào cung. Thế nhưng tất cả đều bị Mộ Thiếu Dục cự tuyệt.
Chẳng qua là lần này không thể làm thế được nữa, ngay cả hoàng thượng không
có bất kỳ dị nghị gì, những người khác cũng sẽ cảm thấy Tần Thư Dao
không hiểu lễ nghi, không biết hiếu kính Hoàng hậu.
"Công công
nói rất đúng, chỉ là thân thể của ta đã tốt rồi. Vào cung cũng không
sao, còn có làm phiền công công ở trước mặt Hoàng hậu nói tốt vài câu!"
Tần Thư Dao cúi đầu, giọng nói yếu ớt, giống như thật sự bệnh nặng mới khỏi.
Công công kia chỉ nhìn Tần Thư Dao một cái, cũng không nói thêm những lời khác, liền dẫn người đi.
Lần này hoàng hậu thiết yến, chính là vì tìm lang quân như ý cho Mộ Phương Hoa.
Không ít phu nhân trong kinh thành ý đã sớm đoán được ý của hoàng hậu, có vài người cũng có chút sợ bị chọn trúng, có vài người lại vui mừng trong
lòng.
Đối với thế gia đã có trăm năm danh dự mà nói, bọn họ hoàn
toàn không thích cưới công chúa. Bởi vì phần lớn công chúa đều ngang
ngược tùy hứng, không chỉ không hiếu kính cha mẹ chồng hầu hạ trượng
phu, còn phải nhẹ nhàng hầu hạ ngược lại.
Nhưng mà đối với những
gia tộc vừa mới phất lên mà nói, lại thích cưới công chúa. Bởi vì như
thế bọn họ có thể có quan hệ với hoàng gia, cũng có thể vì tiền đồ sau
này của con cháu mà lót đường không ít.
Chẳng qua là trong lòng
hoàng hậu đã sớm có chủ ý, chẳng qua là trong chốc lát vẫn không thể
khẳng định, cho nên mới mời cáo mệnh phu nhân trên lục phẩm tới, sau đó
quan sát thật kỹ.
Vốn Tần Thư Dao chỉ là một trắc phi, không đến
cũng không sao, thế nhưng hoàng hậu tự mình điểm danh, nàng cũng không
thể không đi.
Mộ Thiếu Dục cũng có chút không yên lòng Tần Thư
Dao, ngoại trừ ra lệnh cho đám người Thi Vận bảo vệ ở ngoài ra, còn ra
lệnh cho đám người Mặc Kiếm âm thầm bảo vệ. Về phần Bạch Thiển càng
không có hứng thú gì với hoàng cung, nàng lấy cớ thân thể khó chịu,
không đến. Vốn hoàng hậu vì muốn gây khó khăn cho Tần Thư Dao, cho nên
đối với việc Bạch Thiển không đến cũng mặc kệ.
Lần này, cùng nhau tới còn có Trịnh Uyển Uyển, nàng đã là Ngũ hoàng tử phi.
Chỉ thấy Trịnh Uyển Uyển mặc một thân màu đỏ nhạt với váy dài, ống tay áo
cũng thêu hoa văn mây, mà phía trên thêu một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp,
búi tóc Mẫu Đơn kế, nghiêng nghiêng là một cây trâm vàng có hoa Mẫu Đơn
rủ xuống, trên tai cũng đeo một đôi khuyên tai hình dạng giọt lệ. Ngược
lại càng lộ vẻ xinh đẹp và dịu dàng hơn trước.
Hiển nhiên Trịnh
Uyển Uyển cũng nhìn thấy Tần Thư Dao, chỉ là nàng ta cũng chỉ nhìn
thoáng qua, sau đó ánh mắt liền nhìn về phía nơi khác.
Tần Thư
Dao biết nàng không thích mình, cho nên cũng thờ ơ, bản thân tìm một chỗ im lặng ngồi xuống thưởng thức hoàn cảnh xung quanh.
Chẳng qua là nàng muốn thả lỏng một chút, lại có người không muốn để nàng tốt như vậy.
"Dao Nhi, sao con lại ngồi một mình ở đằng kia!"
Ngồi ở ghế trên, Hoàng hậu cố ý nhẹ giọng kêu lên.
Tần Thư Dao muốn làm như không nghe thấy cũng không được, mà khi nàng đứng
lên, lại phát hiện người xung quanh cũng đang nhìn nàng, hoặc là ghen
tỵ, hoặc là oán hận.
Nàng bước chậm đi tới trước mặt hoàng hậu, sau đó cúi người thi lễ, nhẹ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương vạn phúc!"
"Đứng lên đi!"
Hoàng hậu giấu vẻ chán ghét Tần Thư Dao ở trong đáy mắt, bà ta cười sáng rỡ,
lại phất tay một cái nói: "Tới đây, để bổn cung nhìn một chút. Rất nhiều ngày không thấy, càng xinh đẹp rồi. Trước đó vài ngày bổn cung luôn mời cũng không thấy xuất
hiện, nghe Dục Nhi nói con bị bệnh. Không ngờ Dục
Nhi lại đau lòng cho con như vậy, nhìn một chút hiện tại đã xinh đẹp hơn rồi!"
Tần Thư Dao phỉ nhổ mấy câu ở trong lòng, rõ ràng nàng đã
gầy có được hay không, trước đó bị Hàn Thế Quân bắt giam, sống không yên ổn ngày mấy ngày, nơi nào xinh đẹp.
Chẳng qua là Tần Thư Dao vẫn cười nói: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương khích lệ, đây cũng là trong lòng thoải mái thân thể mập lên, tuy là bị bệnh, nhưng trong lòng không có
chuyện gì phiền lòng, tự nhiên cũng tốt nhanh!"
Hoàng hậu nghe
vậy hơi híp mắt, đối với việc Tần Thư Dao chỉ cây dâu mà mắng cây hòe
làm như không thấy, cười nói: “Ngược lại trong lòng con thoải mái thân
thể mập lên, nơi nào giống như bổn cung chứ!”
Nói xong, Hoàng hậu xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, lộ ra vẻ tiều tụy.
Một phu nhân bên cạnh cũng lập tức rối rít tiến lên phía trước nói: "Hoàng
hậu nương nương bởi vì chuyện gì mà rầu rỉ, nói ra để mọi người chúng
thiếp cùng giúp một tay!"
Hoàng hậu nhìn Tần Thư Dao, sau đó lại
than một tiếng, phất tay một cái, nói: "Cũng không phải là chuyện quan
trọng gì, mọi người cũng không cần lo lắng như vậy. Hôm nay mời mọi
người tới, cũng chính là vì giải sầu, mọi người tùy ý là được!"
Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng, cũng ngồi trở lại vị trí cũ của mình.
Vậy mà mới vừa ngồi xuống, liền nghe thấy một tiếng kêu ngang ngược: "Ngươi đồ nô tài chết bầm kia, hôm nay Bản công chúa sẽ dạy dỗ ngươi một
chút!"
Vừa mới nói xong, lập tức truyền đến một trận tiếng kêu thê thảm.
Hoàng hậu cau mày, sắc mặt khó coi vô cùng, Ly Nhi một bên vô cùng có ánh mắt, lập tức xông ra ngoài.
Sau một lúc lâu, một người mặc một thân váy ngắn gấm vóc màu đỏ tươi, với
đường viền sợi màu bạc, trên váy cũng là ngân tuyết kết hợp với hoa văn
Hỉ Thước, nhìn thấy vui vẻ vô cùng.
Mộ Phương Hoa cười hì hì chạy ra, sau đó vọt tới bên người hoàng hậu, cười lôi kéo cánh tay của bà ta nói: "Mẫu hậu cát tường!"
Vốn sắc mặt Hoàng hậu có chút khó coi, nghe thấy Mộ Phương Hoa làm nũng như vậy, tức giận trong lòng lập tức tan thành mây khói, bà ta vỗ vỗ bàn
tay Mộ Phương Hoa nói: "Con, đồ nha đầu càn quấy này, mới vừa rồi nô tài kia đắc tội ngươi thế nào?"
Mộ Phương Hoa hơi bĩu môi, nhẹ giọng nói: "Còn không phải là hắn không có mắt cản ta. Hừ, con đã ra lệnh cắt đứt chân tên nô tài không có mắt chó kia xuống rồi!"
Mặc dù Mộ Phương Hoa dùng giọng nói dí dỏm, nhưng phu nhân xung quanh nghe thấy lại không rét mà run.
Chỉ không cẩn thận đụng một chút, đã cắt đứt chân của người ta. Loại chuyện tàn nhẫn này, sợ cũng chỉ có công chúa hoàng gia mới có thể làm ra
được.
Lần này, vốn cố ý muốn leo lên cửa hôn sự này, cũng bắt đầu có chút do dự.
Mà Tần Thư Dao vẫn cúi đầu uống một ngụm trà, che dấu khinh thường trong mắt.
Hoàng hậu nghe lời này ngược lại không trách cứ, chẳng qua là nhẹ giọng nói: "Sau này không thể hồ nháo như vậy nữa!"