Mộ Phương Hoa cũng sẽ
không để ở trong lòng, loại hành vi điêu ngoa này nàng ta đã sớm thành
thói quen, huống chi nàng ta hoàn toàn không cảm thấy bản thân làm sai.
"Được rồi, hôm nay gọi con tới chính là để cho con học hỏi những phu nhân này, làm sao làm một hiền thê lương mẫu!"
Mộ Phương Hoa đã sớm biết mục đích của hoàng hậu trong bữa tiệc lần này,
cho nên nghe thấy hoàng hậu nói những lời này, lập tức xấu hổ cúi đầu.
Bộ dạng này của nàng, ngược lại thật sự có mấy phần thẹn thùng, làm cho người ta cũng có chút thích.
Chỉ là mấy câu nói vừa nãy, cuối cùng làm cho người ta cảm thấy không thể
chấp nhận được. Một ít thế gia trăm năm, đã sớm nghĩ xong lý do cự
tuyệt, cho nên ngược lại không để ở trong lòng, yên lặng coi chừng quy
củ là được.
Trái lại Tần Thư Dao cũng không để ở trong lòng, vẫn luôn lẳng lặng uống của trà của mình, cũng chưa từng nói gì.
Chẳng qua là hoàng hậu sẽ không đồng ý bỏ qua cho Tần Thư Dao, vốn bà ta muốn đưa Tần Thư Dao vào chỗ chết, lại không nghĩ rằng Hàn Thế Quân muốn
chiếm được Tần Thư Dao, điều này mới khiến Tần Thư Dao may mắn chạy
trốn.
Hiện tại ngay trước mặt của nhiều người như vậy, mặc dù
không thể trực tiếp giết Tần Thư Dao, nhưng để nàng khó chịu vẫn rất đơn giản.
"Tần trắc phi, nghe nói hiện tại mọi chuyện trong phủ
hoàng đều do con xử lý. Sau này liền dạy cho Hoa Nhi những chuyện kia
nhé!"
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Tần Thư Dao chấn động,
chính Mộ Phương Hoa cũng cau mày, lớn tiếng kháng nghị nói: "Tại sao
muốn nàng tới dạy con? Nói trắng ra nàng cũng chỉ là một thiết thất, ỷ
mình có mấy phần sắc đẹp, cướp việc của chính phi. Làm sao là hiền thê
lương mẫu chứ. Loại này nữ nhân Hồ Mị* kia, không bằng để cho Tam ca hưu nàng!"
(*Hồ Mị: nói đến những đàn bà con gái làm cho người say đắm)
Vốn Hoàng hậu biết nữ nhi mình không thích Tần Thư Dao, cho nên mới cố ý nói như vậy.
Quả nhiên Mộ Phương Hoa một chút cũng không làm hoàng hậu thất vọng, không
chỉ có nói ra thân phận vốn có của Tần Thư Dao, cũng nói nàng thủ đoạn
như con cáo.
Nếu là những người khác cũng đã sớm thẹn thùng không đất dung thân, không biết nên làm thế nào cho phải.
Chẳng qua là Tần Thư Dao đã sớm biết rõ hai mẹ con này cố ý gây khó dễ cho
mình, cho nên sự coi thường kia cũng không để ở trong lòng, ngược lại
đứng lên, hơi cúi người thi lễ, sau đó cười nói: "Hoàng hậu nương nương, Bát công chúa nói rất đúng, thiếp thân chỉ là một trắc phi, cũng là tỷ
tỷ không cách nào xử lý việc nhà, cho nên mới phải giao chuyện quản gia
cho thiếp thân xử lý. Chẳng qua là Bát công chúa thân phận tôn quý, để
thiếp thân tới dạy quả thật không thích hợp."
Vốn là phu nhân
xung quanh cũng bởi vì mấy lời của Mộ Phương Hoa mà cảm thấy Tần Thư Dao là một Hồ Mị, lại thấy nàng nói chuyện khéo léo, cử chỉ cũng thong
dong, cũng không có một chút lúng túng và bất an. Một nử tử như vậy quả
thật không giống Hồ Mị.
Hoàng hậu và Mộ Phương Hoa lại không nghĩ tới da mặt Tần Thư Dao dày như vậy, không cho rằng là nhục nhã mà còn
lấy làm vinh quang.
Mộ Phương Hoa không nhịn được hừ lạnh một
tiếng, giễu cợt nói: "Hừ, Tam tẩu không thể xử lý gia vụ, như vậy bản
công chúa sẽ lập tức phái mấy người giúp đở Tam tẩu cùng xử lý việc nhà. Còn hơn để hồ ly tinh ngươi xử lý!"
Dù sao Mộ Thiếu Dục cũng là
hoàng tử, vừa mới chuyển ra bên ngoài. Chuyện hậu viện, làm sao để một
tiểu nha đầu chưa lấy chồng nhúng tay vào. Cho nên Mộ Phương Hoa vừa nói ra, phu nhân phía dưới cũng âm thầm lắc đầu.
Công chúa như vậy, bọn họ cũng không muốn. Đây cũng không phải là phúc tinh, mà là tai tinh!
Trong con ngươi của Tần Thư Dao cũng lộ ra vẻ khinh miệt, chẳng qua là vẫn
cười nói: "Công chúa nói rất đúng, chẳng qua là chuyện như vậy còn phải
tìm Tam hoàng tử nói một chút."
Dù sao chuyện như vậy tất nhiên có Mộ Thiếu Dục giúp nàng cản trở.
Mộ Phương Hoa thấy mặc kệ thế nào Tần Thư Dao cũng đều không nóng không lạnh, trong lòng cảm thấy tức giận không chỗ phát tiết.
Hoàng hậu cũng không muốn Tần Thư Dao vẫn có thể ứng phó như thường, trong
lòng bà ta cười lạnh, trên mặt vẫn ôn hòa vô cùng: "Khéo ăn khéo nói như vậy, bổn cung cũng tùy ý con, để con dạy Hoa Nhi. Bổn cung cũng rất yên tâm!"
Tần Thư Dao mới không muốn đón lấy chuyện lặt vặt này,
chẳng qua là thái độ hoàng hậu kiên định, nhất thời làm nàng leo lên
lưng hổ khó xuống. Nàng cúi đầu, chợt nhớ tới Trịnh Uyển Uyển ngồi ở đối diện. Lập tức nói: "Nghe
nói Ngũ hoàng tử phi hiền thục giỏi giang
nhất, ban đầu ở trong khuê phòng đã nổi danh. Không bằng Hoàng hậu nương nương mời Ngũ hoàng tử phi dạy cho Bát công chúa, như vậy sau này Bát
công chúa cũng sẽ không bị người giễu cợt!"
Ngụ ý chính là nàng
chỉ là một trắc phi, nếu bị một trắc phi dạy, ngay cả Mộ Phương Hoa là
công chúa, sợ cũng sẽ bị người chê cười.
Hoàng hậu thấy Tần Thư
Dao kiên quyết không chịu, cũng cảm thấy Tần Thư Dao nói có mấy phần đạo lý, liền cũng không cưỡng cầu, chẳng qua là làm sao bà ta dễ dàng bỏ
qua như vậy.
Bà ta hơi suy nghĩ một chút, sau đó lại nói: "Đã như thế, vậy cũng không bằng để con tới dạy Hoa Nhi múa. Khi con còn chưa
lấy chồng, thanh danh cũng truyền khắp kinh thành!"
Ban đầu vốn
Tần Thư Dao muốn dạy Mộ Phương Hoa múa, chẳng qua là sau đó bởi vì những chuyện khác mà trì hoãn, hay bởi vì do Tần Tuyết Như, nàng và Mộ Phương Hoa trở mặt. Cho nên sau đó tất cả mọi người không đề cập đến chuyện
này nữa.
Tần Thư Dao biết cái này nàng không có lý do gì cự
tuyệt, dù sao chuyện học múa cũng không nhất định phải gia thế bối cảnh
xuất thân đều là thế gia, chỉ cần có thể múa giỏi nổi tiếng là được.
Nhìn một chút, Tần Thư Dao liền làm theo điều kiện này.
Nàng cũng biết mình không thể lại nhiều lần cự tuyệt hoàng hậu, dù sao trước mặt
nhiều người như thế, như vậy không chỉ làm hoàng hậu cảm thấy không còn
mặt mũi, ngược lại còn có thể chọc giận bà ta,
Tần Thư Dao suy
nghĩ một chút, cuối cùng gật gật đầu nói: "Chẳng qua là công chúa học
tập nhiều thứ, không biết thiếp thân nên vào dạy khi nào!"
Học múa cũng không nhất định mỗi ngày phải học, chỉ cần mỗi ngày không cần phải một mình đứng chung với Mộ Phương Hoa là được.
Hoàng hậu thấy Tần Thư Dao không cự tuyệt, trong mắt cũng thoáng qua một chút ánh sáng, sau đó cười nói: "Xế chiều mỗi ngày con tới dạy một canh giờ
là được!"
Lời này vừa nói ra, người xung quanh cũng mới bắt đầu
có cảm giác trở lại, thì ra là hoàng hậu không thật sự coi trọng Tần Thư Dao, mà muốn cố ý chỉnh nàng.
Lúc này, Trịnh Uyển Uyển bị gọi
tên cũng cười đứng lên: "Thiếp thân bất tài, mặc dù không dám dạy, nhưng vào cung chỉ điểm một phần cũng có thể. Không bằng cùng vào cung với
Tần trắc phi thì thế nào?"
Dĩ nhiên hoàng hậu không có ý kiến gì, lập tức gật đầu nói: "Vậy thì nha đầu con có lòng!"
Ngụ ý chính là trách cứ Tần Thư Dao một mực từ chối.
Sắc mặt Mộ Phương Hoa rất khó coi, nàng ta cực kỳ chán ghét Tần Thư Dao,
cho nên cũng không thích nàng tới dạy bản thân luyện múa.
Nói
xong vấn đề dạy Mộ Phương Hoa, hoàng hậu lại tán gẫu với đám phu nhân
này trong chốc lát, sau đó thấy Tần Thư Dao vẫn luôn lẳng lặng uống trà, trong lòng không cam lòng, liền vừa cười nói: "Tần trắc phi, tài múa
con siêu quần, không bằng đứng lên múa một khúc!"
Trái lại Tần Thư Dao cũng không nóng nảy, nàng chậm rãi đứng lên, nhẹ giọng nói: "Vậy thì thiếp thân liền bêu xấu!"
Loại yêu cầu này đối với Tần Thư Dao mà nói chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua là
hoàng hậu có ý làm khó Tần Thư Dao, tất nhiên không bỏ qua cho nàng như
vậy. Một lát lại ghét y phục của nàng múa không tốt, một lát lại ghét
giày của nàng không đủ mềm mại. Tìm nửa ngày phiền toái, chính là muốn
để cho nàng đi thay một bộ vũ y tới múa.