Làm sao mà Tần Thư Dao không biết tính toán nhỏ trong lòng hoàng hậu, nếu thật sự đi thay mà
nói, như vậy đến lúc đó chờ xấu hổ đi. Nhưng nếu không đổi, vậy thì đó
là chống lại ý chỉ của hoàng hậu.
Nàng cau mày suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đi theo cung nữ đi ra ngoài.
Đường đi trong cung nàng cũng rất quen thuộc, chẳng qua là càng đi càng cảm
thấy có gì đó không đúng, đường này hoàn toàn không đi cung Tê Phượng,
hơn nữa còn càng đi càng lệch.
Tần Thư Dao cau mày, liếc mắt nhìn Thi Vận một bên, Thi Vận cũng phát hiện không bình thường.
Cung nữ dẫn đường vẫn luôn đi ở phía trước, lại đi vài bước, Tần Thư Dao đột nhiên kêu to lên: "Ối... Chân của ta!"
Cung nữ kia vừa quay đầu lại, lại thấy Tần Thư Dao ngã nhào trên đất.
Thi Vận vội vàng đỡ nàng, lo lắng nói: "Phu nhân, người xảy ra chuyện gì?"
Tần Thư Dao xoa cổ chân của mình nói: "Chân của ta... Giống như trật rồi!"
Cung nữ kia cau mày, lại nhìn về phía trước, sắc mặt có chút nóng nảy: "Chỉ
còn mấy bước nữa là đến, không bằng tới phía trước nghỉ ngơi một chút,
chờ ngài cảm thấy thoải mái hơn, chúng ta lại đi cũng không sao!"
Tần Thư Dao càng không muốn đi về phía trước, trước mặt khẳng định có bẫy lớn đang chờ nàng.
Nàng nhìn bốn phía một chút, phát hiện cách đó không xa có một lương đình,
nàng lập tức chỉ vào lương đình nói: "Không bằng trước hết đến chỗ đó
nghỉ ngơi một chút, chờ khá hơn rồi chút ta lại đi thay y phục!"
Cung nữ kia thấy Tần Thư Dao cố ý như thế, hơn nữa nàng cũng không nói lập tức trở về, cho nên cũng đồng ý.
Thi Vận đỡ Tần Thư Dao khập khễnh đi tới lương đình, chẳng qua là ngồi xuống không bao lâu, thì có thái giám tới đây thúc giục.
Tần Thư Dao nhíu mày nói: "Chân ta rất khó chịu, không bằng hôm nay dừng lại, ngày khác lại hiến vũ cho Hoàng hậu nương nương!"
Nói xong nàng cố làm muốn đứng lên, nhưng mà vừa mới đứng lên, lại té ngã
xuống, nàng cắn răng nhíu mày nói: "Ta thật sự là đi không được, còn làm phiền công công đi tìm giúp ta một cỗ kiệu, đưa ta đến chỗ Hoàng hậu,
ta cũng sẽ nhận tội với Hoàng hậu, cũng tránh cho ngươi chịu phạt!"
Thái giám và cung nữ cũng đoán không ra Tần Thư Dao thật sự giả bộ, chỉ thấy dường như nàng thật sự đau đớn khó nhịn, lại không muốn cứ như vậy mà
trái ý chỉ của hoàng hậu, hai người liếc nhau một cái, trong mắt tên
thái giám kia lóe lên giảo hoạt: "Vậy cũng tốt, nô tài chuẩn bị cỗ kiệu
cho phu nhân!"
Thi Vận cố làm cúi người thi lễ, ôn nhu nói: "Đa
tạ hai vị." Sau đó lại lấy một chút bạc vụn từ trong tay áo: "Chẳng qua
là phu nhân nhà ta khát nước khó nhịn, kính xin hai vị đi rót ly trà cho phu nhân nhà ta, được không?"
Tên thái giám kia nhét bạc vụn vào trong tay áo, híp mắt, cười nói: "Đây cũng không phải việc khó gì, dĩ
nhiên là có thể!" Nói xong thì nói với cung nữ bên cạnh: "Ngươi đi chuẩn bị cỗ kiệu cho phu nhân, ta đi chuẩn bị trà nóng cho phu nhân!"
Cung nữ kia cũng cầm bạc, cũng cảm thấy chân Tần Thư Dao bị thương, nhất
định sẽ không đi xa, hơn nữa đi vài bước là đến cung điện, muốn một chén nước trà thật đơn giản, cũng không cần phí bao nhiêu thời gian. Cho nên cũng đáp ứng.
Sau khi đuổi hai người bọn họ đi, Tần Thư Dao mới
đứng lên, sau đó nói với Thi Vận: "Bây giờ chúng ta đi về trước thôi.
Đợi đến khi bọn họ tới, còn không biết sẽ mang chúng ta đi đến nơi nào
nữa!"
Nàng không tin nô tài bên cạnh hoàng hậu có ý tốt như vậy,
sẽ thật sự đưa nàng về lại trong bữa tiệc. Hơn nữa nàng cũng ngửi được
hơi thở nguy hiểm trước mặt.
Chân Tần Thư Dao bị thương vốn chính là giả bộ, lại không muốn để cho hai người kia đuổi theo, cho nên đặc
biệt đi nhanh vài phần. Chẳng qua là sắp đi tới trên yến tiệc thì Tần
Thư Dao vẫn xông thẳng tới, sau đó bảo Thi Vận nhặt tảng đá một bên lên, hơn nữa tàn nhẫn đập vào trên chân mình một cái.
Nàng bị đau cắn răng, cũng không lại để ý tới chân mình đã bị thương, mà tùy ý để Thi
Vận cẩn thận đỡ nàng đi vào trong bữa tiệc.
Thi Vận nhìn dáng vẻ
như vậy của Tần Thư Dao, rất đau lòng, chẳng qua là
nàng cũng biết nếu
không làm như vậy, đợi lát nữa hoàng hậu trách cứ, vậy cũng không phải
đơn giản như vậy.
Hoàng hậu đợi đã lâu, lại thấy Tần Thư Dao khập khễnh đi vào, sắc mặt bà ta trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tần trắc phi,
đây là xảy ra chuyện gì? Không phải nói đi thay vũ y sao? Sao còn để
giống lúc trước trở về?"
Tần Thư Dao cúi đầu cúi người thi lễ,
khẽ cắn răng nói: "Mới vừa rồi thiếp thân nóng lòng, cho nên không cẩn
thận trật chân vấp phải tảng đá, bị té một cái. Trên chân cũng bị một
chút vết thương nhẹ, mặc dù không thương tổn đến gân cốt, nhưng mà sợ là khó có thể nhảy múa được!"
Mặt Hoàng hậu đen lại, cười lạnh một
tiếng: "Tần trắc phi này, ngược lại ngã rất đúng lúc, hết lần này tới
lần khác đang chuẩn bị hiến vũ thì lại té ngã."
Người phía dưới cũng biết hoàng hậu không tin Tần Thư Dao, cảm thấy Tần Thư Dao cố ý làm như thế.
Tần Thư Dao đã sớm đoán được hoàng hậu sẽ nói như vậy, trên mặt cố làm ra
vẻ khủng hoảng và đau thương nói "Kính xin Hoàng hậu bớt giận!"
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng: "Thật không ngờ, như vậy thì Tần trắc phi hãy đi về ngồi trước đi, đợi sau khi bữa tiệc xong, bổn cung sẽ mời thái y cho ngươi, chẩn bệnh thật tốt cho ngươi!"
Tần Thư Dao biết nếu mình
thật sự lưu lại, như vậy hậu quả không thể tưởng tượng được, nàng muốn
cự tuyệt, nhưng mà Mộ Phương Hoa ngồi ở bên cạnh hoàng hậu đã lớn tiếng
kêu lên: "Còn không nhanh quỳ xuống, cám ơn ân đức của Hoàng hậu nương
nương!"
Tần Thư Dao không có cách nào không vâng lời ý tứ của
hoàng hậu, nếu lúc này trở mặt với hoàng hậu, như vậy hoàng hậu sẽ có
nhiều lý do tới trách phạt mình. Cho nên nàng cố làm khó khăn quỳ xuống, sau đó ôn nhu nói: "Đa tạ hoàng hậu nương nương!"
Nói xong liền để Thi Vận đỡ bản thân đi khập khiễng trở về chỗ ngồi.
Hoàng hậu lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Thư Dao, sau đó nở nụ cười với những
người khác. Mà trong lòng Tần Thư Dao thấp thỏm bất an, hiện tại nàng
càng thêm khẳng định, nếu như mới vừa rồi thật sự đi theo cung nữ kia,
như vậy hậu quả sẽ không chịu nổi, nếu không hoàng hậu cũng sẽ không tức giận như vậy. Chẳng qua là nếu thật sự lưu lại, như vậy sợ bản thân
cũng sẽ chịu khổ dưới thủ đoạn độc ác của hoàng hậu.
Lần trước
hoàng hậu ra lệnh cho Hàn Thế Quân ám sát mình, xem ra hoàng hậu oán hận mình không thôi. Chỉ là Tần Thư Dao cũng không hối hận, nếu như không
đẩy Phương Sơ Viện vào trong hồ, như vậy chỉ lưu lại hậu hoạn cho mình
mà thôi.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì chuyện của Mộ Tử
Liệt, hoàng thượng đều đối xử lạnh nhạt với mấy mẹ con hoàng hậu, cho
nên ngay cả Mộ Phương Hoa cũng thay đổi cẩn thận không ít. Mặc dù Mộ
Phương Hoa không biết vì sao ca ca của mình đột nhiên biến thành bộ dạng như vậy, nhưng mà cũng loáng thoáng biết chuyện này thoát không khỏi
liên quan đến Mộ Thiếu Dục.
Chẳng qua là đám người Mộ Thiếu Dục
và Mộ Thành Hi bởi vì thành thân, cho nên đã chuyển ra bên ngoài cung,
cũng làm bà ta tìm không được cơ hội. Hiện tại thấy Tần Thư Dao vào
cung, đương nhiên bà ta sẽ không bỏ qua cho nàng như vậy.