Dĩ nhiên Hoàng hậu
không dị nghị gì, hôm nay là thời điểm để nữ nhi của mình chọn chồng, Mộ Phương Hoa càng làm khéo léo, như vậy cũng càng dễ dàng tìm được nhà
chồng.
Thế nhưng những người này đã sớm không muốn ở lại, phu
nhân Anh Quốc Công mang nhất phẩm cáo mệnh đã đứng lên, cúi người thi lễ với hoàng hậu: "Hôm nay hẳn là Hoàng hậu và công chúa cũng đã mệt mỏi,
không bằng ngày khác trở lại!"
Trong nhà bà còn hai công tử chưa
có hôn phối, chờ sau khi trở về nhất định phải bảo con dâu của bà nhanh
chóng tìm một thê tử thích hợp cho tôn tử, coi như bối cảnh thấp một
chút cũng không sao, chỉ cần ôn nhu thành thục là được.
Có phu
nhân Anh Quốc Công dẫn đầu, những người khác cũng đều rối rít đứng lên,
cũng rối rít bày tỏ muốn rời khỏi. Trong lòng mọi người đều đang tính
toán tìm nàng dâu môn đăng hộ đối cho con cháu trong nhà thế nào.
Sắc mặt Hoàng hậu rất khó coi, chẳng qua là những phu nhân kia đều đức cao
vọng trọng, Anh Quốc Công cũng là nguyên lão tam triều, mà phu nhân Anh
Quốc Công bà ta cũng phải kính trọng.
Mộ Phương Hoa lại xem
thường, ả cảm giác dù sao mình cũng là công chúa, chỉ có những người này xin cưới mình, nơi nào còn cần mình không trâu bắt chó đi cày* gả cho
người khác.
(*không trâu bắt chó đi cày: theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì
không thể nhảy lên như vậy. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp
khả năng, gây khó dễ cho người)
Hoàng hậu cũng biết bữa tiệc này
chỉ có thể đến đây là kết thúc, hơn nữa bà ta cũng muốn nhanh đi về giáo huấn Tần Thư Dao một chút, để cho nàng chịu chút đau khổ.
"Thật không ngờ, như vậy các vị hãy đi về trước đi, đợi ngày khác, bổn cung sẽ mời các ngươi vào cung tụ họp!"
Tất cả mọi người cười gật đầu, nhưng mà trong lòng lại suy nghĩ đợi đến
ngày khác, như vậy bọn họ nhất định phải tìm một cái cớ thích hợp để
không vào cung.
Nếu thật sự cưới dạng công chúa này về nhà, như vậy nhà bọn họ làm sao mà còn yên ổn mỗi ngày nữa.
Tất cả mọi người không dám ở nơi này thêm một chút nào nữa, cũng vội vội
vàng vàng ra khỏi cung, chỉ có Trịnh Uyển Uyển lại không nhanh không
chậm đi ở phía sau, nghe từng đợt tiếng thét chói tai và âm thanh rơi đồ vật từ trong Thiên Điện, trong lòng liền cảm thấy thoải mái.
Mặc dù nàng ta cũng cực kỳ chán ghét những chuyện hoàng hậu và Mộ Phương
Hoa làm, nhưng chỉ cần Tần Thư Dao không có ngày nào tốt, những thứ này
thì có liên quan gì đến nàng ta.
Trịnh Anh Anh bởi vì Mộ Thiếu
Dục, mỗi ngày đều nhìn trà nhớ người, cơm không ăn. Mặc dù hiện tại
Trịnh phu nhân đã tìm được cho Trịnh Anh Anh một nhà chồng thật tốt,
nhưng mà Trịnh Anh Anh vẫn nhớ Mộ Thiếu Dục mãi không quên.
Cho
nên Trịnh Uyển Uyển cũng cực gì chán ghét và hận Tần Thư Dao, nếu như
không phải Tần Thư Dao, như vậy hiện tại Trịnh Anh Anh cũng đã sớm là
chính phi của Mộ Thiếu Dục rồi.
Chẳng qua là Trịnh Uyển Uyển lại
quên mất, hoàng hậu vẫn luôn căm thù Mộ Thiếu Dục, cũng căm thù Trịnh
gia. Ban đầu nếu không phải hoàng hậu cản trở bên trong, như vậy hiện
tại Tần Thư Dao cũng sẽ không gả cho Mộ Thiếu Dục làm trắc phi.
Đợi đến khi tất cả mọi người rời đi, hoàng hậu mới mặt lạnh phẫn nộ quát: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Mộ Phương Hoa nói mình đưa thái y giả vào, hoàng hậu vẫn luôn đen mặt lại, cũng không có một chút trách cứ nữ nhi điêu ngoa tùy hứng.
Bà ta mang theo đám người Mộ Phương Hoa cùng đi vào Thiên Điện, chẳng qua
là lúc này Thiên Điện cũng đã sớm loạn thành một đoàn, mà một mình Tần
Thư Dao ngồi chồm hổm trên mặt đất, bịt lấy lỗ tai không ngừng kêu lên.
Vốn cung nữ đang canh giữ ở trong cung điện đều ngã trái ngã phải, thái y
giả mà Mộ Phương Hoa mời tới cũng ngã nhào trên đất, che ngực không thể
động đậy.
Mặc dù Thi Vận đứng, nhưng mà cũng không tốt lắm, trên người cũng có không ít vết thương, khóe miệng cũng chảy một chút máu.
Hoàng hậu và Mộ Phương Hoa nhìn một trận ngổn ngang này, nổi giận nói: "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Mặc dù Tần Thư Dao vẫn luôn bịt lấy lỗ tai, nhưng mà lỗ tai lại rất thính,
nghe được lời của hoàng hậu, lập tức chậm chạp đứng lên, trong mắt cũng
đã sớm hiện đầy nước mắt, chỉ vào thái y giả ngã ngồi dưới đất nói: "Hắn cố ý nắm vết thương của ta... Còn muốn dùng dao nhỏ cắt mấy vết thương
nữa."
Tên thái y giả kia không nghĩ tới Tần Thư Dao sẽ đánh đòn phủ đầu, lập tức muốn phản bác.
Nhưng mà Tần Thư Dao lại giành trước hắn: "Nếu không phải là nha hoàn bên
cạnh thiếp thân biết một chút công phu mèo cào, chân của
thiếp thân sợ
là sẽ bị hỏng mất!"
Sắc mặt Mộ Phương Hoa rất khó coi, nàng ta
tức giận người mà bản thân phái tới không có người nào làm được tích sự
gì, lại càng hận Tần Thư Dao lúc này hơn, lại vẫn có thể giả bộ như thế.
"Những người này đều là bản công chúa phái tới, ngươi nói như vậy không phải là vu tội cho bản công chúa sao?"
Tần Thư Dao vội vàng lắc đầu nói: "Thiếp thân không dám."
"Hừ, không dám, ngươi có cái gì không dám. Người đâu, trói tiện nhân này lại cho bản công chúa, trái lại bản công chúa muốn xem thật kỹ, nàng còn có cái gì không dám!"
Dù sao những phu nhân bên ngoài cũng đều đã
đi, nơi đây lại là địa bàn của hoàng hậu, bọn họ cũng không cần cẩn thận để ý như vừa rồi nữa.
Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Thi Vận, Thi Vận lập tức vọt tới bên cạnh nàng, muốn bảo vệ nàng.
Chẳng qua là Thi Vận cũng bị thương, hiện tại Mộ Phương Hoa lại còn đặc biệt
gọi thị vệ bên ngoài, coi như Thi Vận võ công cao cường hơn những người
kia, như vậy cũng không phải đối thủ của những người kia.
Tần Thư Dao cũng biết vết thương của Thi Vận có chút nghiêm trọng, trong lòng
nàng âm thầm gấp gáp, chẳng lẽ hôm nay thật sự khó thoát lòng bàn tay
của hoàng hậu sao.
Thị vệ bên ngoài đã vọt vào, hai thị vệ thân thể cường tráng cũng nâng Tần Thư Dao lên.
Mộ Phương Hoa đắc ý đi tới trước mặt Tần Thư Dao, trên mặt lộ ra nụ cười
âm hiểm: "Ngược lại bản công chúa muốn nhìn một chút, vết thương trên
chân ngươi nghiêm trọng thế nào."
Nói xong, nàng ta ra lệnh cho
thị vệ đứng một bên lấy ra một cây chủy thủ, ngồi xổm người xuống, kéo
váy Tần Thư Dao lên, muốn ở trên đùi của nàng hung hăng đâm mấy cái.
Nhưng mà ngay vào lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói lanh lảnh.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Hoàng hậu và Mộ Phương Hoa vừa nghe đến giọng nói này sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt vô sắc, mà chờ khi hai người phản ứng kịp thời muốn xông ra,
lại phát hiện hoàng thượng cũng sớm đã đi vào Thiên Điện.
Xem ra tất cả vừa rồi, hoàng thượng cũng đều thấy hết!
Hoàng hậu và Mộ Phương Hoa vội vàng quỳ xuống, Tần Thư Dao cũng không cần diễn nữa, cũng cùng quỳ xuống.
Mộ Thiếu Dục đã sớm nhận được tin tức, chẳng qua là hắn không lập tức chạy vào, mà là đi điện Dưỡng Tâm một chuyến, cố ý dẫn hoàng thượng tới nơi
này.
Mặc dù lúc này, gương mặt Mộ Thiếu Dục trầm tĩnh, nhưng mà
trong lòng thầm may mắn, nếu hắn lại tới trễ một bước, cũng không biết
sẽ phát sinh chuyện gì.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Âm thanh thanh thúy vang lên, lại không che giấu được hoảng hốt của hoàng hậu và không cam lòng của Mộ Phương Hoa.
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn hoàng hậu quỳ trên mặt đất, ông và hoàng hậu làm
phu thê mấy thập niên, luôn nhớ tới một chút tình cảm phu thê, cho nên
coi như hoàng hậu làm nhiều chuyện gì quá phận hơn nữa, ông cũng không
phế hoàng hậu. Nhưng mà không nghĩ tới hoàng hậu lại càng ngày càng càn
rỡ, không chỉ nhiều lần làm ra chuyện tổn thương con của ông, lần này
lại lừa trắc phi của Mộ Thiếu Dục vào trong cung.
"Hừ. Đều đứng lên cho trẫm!"
Giọng nói của Hoàng thượng không tốt, trong lòng hoàng hậu càng thêm khẩn trương.