Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Hoàng Thượng Ra Mặt, Thư Dao Đắc Thắng


trước sau

Mộ Phương Hoa lại mím miệng, cáo trạng kẻ xấu trước: "Phụ hoàng, người đã tới! Mới vừa rồi Tần trắc phi nói chân nàng bị thương, nữ nhi không đành lòng nàng khó chịu, cho nên gọi thái y tới giúp nàng xem một chút. Ai ngờ nàng không cảm kích con cũng không sao, lại vẫn ra lệnh cho nha hoàn bên cạnh hành hung thái y." Nói xong, Mộ Phương Hoa lại chỉ vào cung nữ và thái y giả quỳ trên mặt đất: "Người nhìn một chút, bọn họ đều bị thương!"

Tần Thư Dao vẫn luôn cúi đầu, không giải thích cũng không khóc lóc kể lể. Chỉ là một mực yên tĩnh cúi đầu, bởi vì nàng biết mặc kệ Mộ Phương Hoa nói gì, hoàng thượng cũng sẽ không tin tưởng nàng ta.

Quả nhiên hoàng thượng nghe thế phẫn nộ quát: "Hồ nháo! Lại là thái y đến khám bệnh, thế vì sao còn mang theo chủy thủ, vì sao còn muốn đâm nó bị thương? Chẳng lẽ đây chính là chữa bệnh mà con nói sao?"

Xem ra mới vừa rồi, hoàng thượng cũng đã thấy rõ ràng tất cả, coi như Mộ Phương Hoa muốn nói láo, cũng khó!

Sắc mặt Mộ Phương Hoa thay đổi, sau đó lại đáng thương nói: "Đây còn không phải là bởi vì nàng đả thương cung nữ của con sao!"

Ngay cả Mộ Phương Hoa vẫn lôi kéo cánh tay của hoàng thượng không ngừng làm nũng, hoàng thượng vẫn lạnh lùng, coi như Mộ Phương Hoa có gan hơn nữa, nhìn thấy bộ dạng này của hoàng thượng cũng không dám lỗ mãng.

Hoàng hậu cũng có chút chột dạ, cười ôn nhu nói: "Hoàng thượng, chuyện này quả thật theo như lời Hoa Nhi nói. Mặc dù Hoa Nhi của chúng ta là người có chút điêu ngoa tùy hứng, chẳng qua là vẫn không đến mức lỗ mãng như thế!"

Tần Thư Dao liếc mắt nhìn hoàng hậu, trong lòng cười lạnh, trên mặt cũng lộ ra một chút kinh hoảng và luống cuống, nàng cúi người thi lễ, thấp giọng nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, quả thật Hoàng hậu và Công chúa không có ác ý. Chẳng qua là thái y này không muốn xem bệnh cho thiếp thân, vừa vào Thiên Điện đã ra lệnh cho cung nữ nhanh chóng đóng cửa lại, lại đột nhiên lấy chủy thủ ra..."

Tần Thư Dao biết thái y này là thái y giả, nhưng mà hoàng thượng không nghiêm túc nhìn vẻ bề ngoài của thái y kia, hiển nhiên ông cũng không biết. Cho nên Tần Thư Dao cũng chỉ mũi nhọn vào trên người thái y kia.

Nếu như nàng chỉ một mực chỉ trích hai người hoàng hậu và Mộ Phương Hoa, chuyện này sẽ chỉ làm hoàng thượng càng thêm hoài nghi, cũng sẽ cảm thấy Mộ Phương Hoa nói là sự thật.

Quả nhiên sau khi Hoàng thượng nghe thấy, ánh mắt nhìn về phía trên người thái y, mà sắc mặt của Mộ Phương Hoa và hoàng hậu đều khó coi, bà ta muốn giải thích, nhưng mà không biết nên nói như thế nào.

Mộ Phương Hoa thấy hoàng thượng đi tới bên người thái y, nàng ta vội vàng đi tới, lôi kéo cánh tay hoàng thượng nói: "Hoàng thượng, tên thái này y là nữ nhi mời tới, chẳng lẽ còn hại nàng sao! Rõ ràng là nàng chuyện bé xé ra to, mới phải xảy ra chuyện như vậy!"

Vốn hoàng thượng đã có mấy phần hoài nghi, bị Mộ Phương Hoa lôi kéo như vậy, càng tin lời của Tần Thư Dao. Nữ nhi của mình thì mình rõ ràng nhất. Mộ Phương Hoa là người như thế nào, hoàng thượng rất rõ ràng, lúc trước ông vẫn để mặc, là bởi vì ông cảm thấy Mộ Phương Hoa là một công chúa, coi như có chút ngang ngược ương ngạnh cũng không có quan hệ gì.

Nhưng mà bây giờ Mộ Phương Hoa cũng đến tuổi lấy chồng rồi, trong kinh thành không có một người nguyện ý cưới nữ nhi của mình. Mới vừa rồi trên đường ông tới, có gặp mấy phu nhân, cũng nghe thấy bọn họ xì xào bàn tán thảo luận về Mộ Phương Hoa, tất cả mọi người không dám cưới một công chúa như vậy.

Hoàng thượng lạnh mặt, liếc mắt nhìn Mộ Phương Hoa, lạnh lùng nói: "Thái y này thật sự là con mời tới?"

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của hoàng thượng, Mộ Phương Hoa cũng hơi sợ, nàng ta cắn răng theo bản năng, cuối cùng vẫn nhắm mắt gật đầu một cái, sau đó cười nói: "Chẳng lẽ phụ hoàng cảm thấy nữ nhi sẽ hại nữ nhân của Tam ca sao?"

Nếu lúc trước, quả thật hoàng thượng cảm thấy Mộ Phương Hoa không cần thiết làm chuyện này, nhưng nhìn thấy một màn vừa rồi, lại nghe được những phu nhân kia xì xào bàn tán, ông cũng bắt đầu dần dần hoài nghi nữ nhi này của mình!

Ông không để ý đến Mộ Phương Hoa, mà vẫn nhìn thái y còn quỳ trên mặt đất, cũng đang run lẩy bẩy, hỏi: "Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn một chút!"

Toàn thân của thái y giả cũng run rẩy không ngừng, đầu lại luôn không dám ngẩng lên.

Như vậy, càng làm hoàng thượng hoài nghi tên thái y này là giả, ông nói lần nữa: "Ngẩng đầu lên!"

Hoàng hậu biết nếu tiếp tục như vậy,
coi như tên thái y này thật sự là của Thái Y viện, hoàng thượng cũng sẽ trách cứ hắn ta. Bà ta vội vàng đi tới trước mặt hoàng thượng, cười nói với thái y kia: "Không cần lo lắng, ngẩng đầu lên là được. Nơi này có hoàng thượng vì ngươi làm chủ, ngươi chỉ cần nói rõ ràng chuyện vừa xảy ra là được!"

Có những lời này của hoàng hậu, tên thái y giả kia mới có gan, chỉ là bởi vì trong lòng vô cùng khẩn trương, cho nên thân thể vẫn không ngừng run rẩy. Chẳng qua là đầu cũng hơi ngẩng lên.

Hoàng thượng cũng chỉ liếc mắt nhìn, liền hỏi: "Sao lúc trước chưa từng thấy ngươi?"

Hoàng hậu đã sớm ngờ tới hoàng thượng sẽ hỏi như thế, vội vàng cười nói: "Đây là thái y mới tới, chắc Hoàng thượng còn chưa biết đâu!"

Lúc này, Mộ Thiếu Dục vẫn đứng ở một bên không nói gì, rốt cuộc lên tiếng nói: "Tên gọi là gì? Đến đây lúc nào?"

Đây chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng tên thái ý giả kia bởi vì những lời này thiếu chút nữa sợ đến hôn mê bất tỉnh. Chẳng qua là cố bình tĩnh, nhưng mà vẫn không khống chế được thân thể hắn còn đang run rẩy.

Mộ Phương Hoa thấy thế vội vàng nói: "Tam ca làm cái gì vậy? Làm quan thẩm án? Chẳng lẽ huynh cũng hoài nghi ta?"

Trên mặt Mộ Thiếu Dục nở một nụ cười thản nhiên: "Đây chỉ là câu hỏi bình thường? Chẳng lẽ Bát muội chột dạ mới khẩn trương như thế?"

Mộ Phương Hoa tức giận, muốn phản bác tuy nhiên bị hoàng thượng cắt đứt!

"Lại là mới tới, bao giờ cũng có người hướng dẫn. Người hướng dẫn của ngươi là ai? Là thái y chuyên về gân cốt?"

Thái y giả kia cầm tay áo lên lau mồ hôi trên trán, nghe được câu hỏi của hoàng thượng, vội vàng gật đầu nói: "Vâng, đúng vậy, không sai!"

Hoàng thượng lại hỏi: "Thái y chuyên về gân cốt là ai?"

Câu hỏi này cũng làm cho thái y giả kia càng khẩn trương hơn và không biết làm sao, hoàng thượng thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng càng thêm tin lời Tần Thư Dao nói.

"Người đâu, lôi tên tặc tử cả gan giả mạo thái y lừa gạt công chúa, còn muốn đâm trắc phi bị thương ra ngoài chém cho trẫm!"

Lời này vừa nói ra, đám người Mộ Phương Hoa và hoàng hậu kinh hoảng không thôi, chẳng qua là hoàng hậu cũng không dám lại giải thích, bởi vì hoàng thượng cũng không nói Mộ Phương Hoa làm, mà tên thái y giả kia lừa gạt công chúa.

Tên thái y giả kia vẫn còn muốn giải thích, nhưng mà thái giám bên cạnh hoàng thượng là người tinh tường, chỉ một ánh mắt của hoàng thượng, đã hiểu nên làm như thế nào. Hắn vội vàng xông tới, ra lệnh cho thị vệ che kín miệng hắn ta lại, sau đó trói hắn ta lại.

Tên thái y giả kia cũng chỉ kịp kêu lên một tiếng, miệng đã bị chặn lại.

Sau khi mang thái y giả kia đi, Mộ Phương Hoa không cam lòng, còn muốn giải thích. Tuy nhiên bị hoàng hậu lôi kéo, Mộ Phương Hoa quay đầu thấy tuy trên mặt hoàng hậu mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại ra hiệu cho nàng ta. Nàng ta cũng biết không dám càn rỡ nữa.

"Vẫn là Hoàng thượng anh minh! Nếu không phải Hoàng thượng kịp thời phát hiện, sợ là thiếp thân và Hoa Nhi cũng bị tên kia lừa gạt! Hẳn vừa rồi Tần trắc phi cũng bị tên lừa gạt kia uy hiếp, mới đả thương cung nữ!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện