Cai ngục bên ngoài nghe được tiếng vang, không nhịn được kêu lớn: "Kêu la cái gì? Đừng đến phiền ta!".
Tần Tuyết Như không cam lòng, ả la lớn: "Thả ta ra ngoài, ta là hoàng tử phi tương lai, mau thả ta ra ngoài!"
"Ha ha, cái gì mà hoàng tử phi tương lai, ta thấy ngươi đang nằm mơ thì có!" Cai ngục bên ngoài lớn tiếng cười nói.
Tần Tuyết Như nóng lòng nói: "Thật sự, Tam hoàng tử là tỷ phu của ta!"
"Ngươi bị Tam hoàng tử mang đến, nếu hắn thật sự là tỷ phu của ngươi, vậy ngươi nên đi cầu hắn!"
Tần Tuyết Như ngã ngồi dưới đất, nhưng mà vừa mới tiếp xúc trên đất, đã cảm thấy cái mông đau rát một trận, trong lòng ả rất lo lắng, muốn cầu xin
bọn họ thả bản thân ra ngoài, nhưng mà chỉ đổi tới một trận giễu cợt.
Từ nhỏ ả được người nâng trên tay, coi như phạm sai lầm, cũng chưa từng bị đối xử như vậy. Làm sao chịu được hành hạ như vậy, trong lòng ả không
cam lòng, chỉ cảm thấy rất khó chịu.
Lúc này, cai ngục bên ngoài ngừng cười nhạo, mà cung kính nịnh bợ người đang đi đến.
"Tam hoàng tử, có chuyện gì ạ?"
Tần Tuyết Như vừa nghe đến âm thanh này, lập tức hô lớn: "Tam hoàng tử, thả ta ra ngoài. Sau này ta không dám làm tổn thương đến tỷ tỷ ta nữa!"
Lần này Mộ Thiếu Dục tới chính là vì xem Tần Tuyết Như một chút, hôm qua
Tần Thư Dao đã nói, tốt hơn là để Tần Tuyết Như chịu chút đau khổ. Mộ
Thiếu Dục cũng có ý nghĩ như vậy, dù sao chuyện này cũng chẳng phải lần
đầu tiên, lần trước nếu như không phải bản thân kịp thời chạy tới, không biết Tần Thư Dao sẽ biến thành dạng gì.
Mộ Thiếu Dục lạnh mặt đi tới trước cửa phòng giam Tần Tuyết Như, hắn lạnh lùng nhìn Tần Tuyết Như, lạnh lùng nói: "Hối hận rồi?"
Tần Tuyết Như ngẩng đầu lên nhìn Mộ Thiếu Dục, lúc này trên mặt ả cũng rất
bẩn thỉu, trên người càng không cần phải nói, ả mới ở một đêm mà thôi,
đã không chịu nổi. Huống chi trên người ả còn có vết thương, lúc phát
hiện ả hối hận ban đầu nên tự mình đi nhận lỗi với Tần Thư Dao, hiện tại cũng không trở thành như thế.
"Tỷ phu,
cầu xin huynh bỏ qua cho ta lần này. Ta biết sai rồi!" Tần Tuyết Như nắm thật chặt cây cột trên cửa phòng giam, lớn tiếng nói.
Mộ Thiếu
Dục nhíu mày một cái, lạnh lùng nói: "Hiện tại tỷ tỷ của ngươi vẫn còn
đang hôn mê bất tỉnh, mặc dù thái y có nói không tổn thương đến bộ phận
quan trọng, nhưng muốn bình phục cũng không đơn giản như vậy. Ngươi nói
một chút nên làm cái gì bây giờ?"
Tần Tuyết Như kinh hoàng luống
cuống nhìn Mộ Thiếu Dục, lúc ấy ả nhìn thấy trên người Tần Thư Dao chảy
máu còn cảm thấy thoải mái, nhưng mà bây giờ những thứ cảm giác thoải
mái kia cũng biến mất, chỉ còn lại hối hận vô cùng.
"Ta cũng không dám nữa, cầu xin huynh bỏ qua cho ta lần này?"
Mộ Thiếu Dục đứng chắp tay, nhìn Tần Tuyết Như lạnh lùng nói: "Ngày đó,
trên thuyền hoa có tặc tử, tỷ tỷ của ngươi vốn định cứu ngươi. Nhưng mà
ngươi sợ chết không muốn nhảy hồ, cho nên mới phải chịu nhục nhã từ
những tặc tử kia. Nhưng ngươi lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên trên người tỷ tỷ ngươi. Mua người bên ngoài mang đến trong nhà, muốn vũ nhục tỷ tỷ của ngươi. Khi đó, ngươi có từng hối hận chưa?"
Dĩ nhiên là Tần
Tuyết Như còn nhớ tình cảnh lúc ấy, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút
nữa ả có thể phá hủy Tần Thư Dao. Nhưng mà không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục
lại có thể kịp thời chạy tới, làm ả không có đắc thủ, ngược lại cũng bởi vì bị cấm chân, cũng bị gia pháp. Chẳng qua là khi đó đều ở trong nhà,
cũng chỉ là đánh mười trượng mà thôi, nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương đã
hết rồi.
Mộ Thiếu Dục thấy Tần Tuyết Như cúi đầu, lại nói: "Lần
này, ngươi lại vô duyên vô cớ muốn giết hại tỷ tỷ của ngươi. Ngươi nói
ta phải bỏ qua cho ngươi như vậy sao?"
Tần Tuyết Như kinh hoảng ngẩng đầu lên, vội vàng nói: "Ta biết sai rồi, huynh đại nhân có đại lượng, bỏ qua cho ta lần này!"
"Bỏ qua ngươi? Cũng sẽ chỉ làm ngươi càng thêm mang lòng oán hận, lần sau vẫn sẽ tiếp tục động thủ!"
Mộ Thiếu Dục hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với cai ngục một bên: "Người đâu, thi hành đại hình!"
Thế nào Tần Tuyết Như cũng không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục sẽ thật sự độc ác
như thế, ả hoảng hồn lớn tiếng kêu
lên: "Ta là tam muội của đại tỷ, ta
cũng là đại tẩu tương lai của ngươi! Nếu ngươi dám động đến một sợi lông của ta, ta lập tức sai người..."
"Sai người làm gì?"
Mộ
Thiếu Dục lạnh lùng nhìn ả, chẳng qua là hắn không chờ Tần Tuyết Như đáp lời, liền nói với cai ngục bên cạnh: "Mang nàng ta đi, để nàng ta nếm
thử một chút mùi vị ở trong lao này!"
Hiện tại Mộ Thiếu Dục nhớ
tới cũng có chút sợ hãi, nếu không phải Tần Thư Dao đã sớm thấy rõ bản
mặt Tần Tuyết Như, nếu không phải Tần Thư Dao đã sớm làm xong bảo vệ, sợ là hiện tại Tần Thư Dao vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, hoặc là thật sự
bị Tần Tuyết Như đâm một dao chết đi.
Hắn sẽ không để cho nữ nhân này làm hại đến Tần Thư Dao nữa, hắn muốn để nữ nhân này hoàn toàn sợ
hắn, không dám bất kính với Tần Thư Dao nữa.
Tần Tuyết Như bị
người mang ra ngoài, qua không bao lâu liền truyền đến từng tiếng kêu
đau đớn. Mộ Thiếu Dục cũng không phải thật sự muốn hành hạ Tần Tuyết
Như, chỉ muốn để ả chịu chút đau khổ, không để ả dám tùy ý làm bậy.
Sau một lúc lâu, Tần Tuyết Như liền được hai cai ngục kéo vào, sau đó ném ả vào trong phòng giam. Dù sao Tần Tuyết Như cũng được nuông chiều từ
nhỏ, chưa từng bị ủy khuất như thế, chưa từng bị uy hiếp như vậy, cho
nên chỉ mới tùy ý động thủ hạ hình, liền bị hù dọa hôn mê bất tỉnh.
"Trông chừng ả cho thật kỹ, hai ngày nay để cho ả chịu chút đau khổ." Mộ Thiếu Dục nhìn Tần Tuyết Như đã hôn mê nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói.
Tất nhiên những cai ngục trong phòng giam hiểu ý tứ của Mộ Thiếu Dục, gật đầu một cái, sau đó tiễn Mộ Thiếu Dục đi ra ngoài.
Bởi vì Tần Tuyết Như bị mang vào thiên lao, trong lòng Ngô thị vừa nóng nảy vừa sợ, nhịn một đêm không ngủ, đợi đến trời vừa mới sáng lập tức mang
người đến phủ hoàng tử.
Chỉ là vừa tới liền nghe nói Mộ Thiếu Dục đi ra ngoài, mà Tần Thư Dao vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, trong chốc
lát cũng không biết nên làm thế nào cho phải!
Thi Vận không ưa
Ngô thị nhất, thấy bộ dạng này của Ngô thị, cũng không cho người đưa trà lên, liền để bà ta chờ ở trong đại sảnh.
Chẳng qua là Linh Lung
và Mạt Nhi lại cảm thấy có chút không ổn, bọn họ không biết chuyện xảy
ra ngày hôm qua, hơn nữa Mộ Thiếu Dục cũng không nói chuyện Tần Thư Dao
bị thương, chỉ nói bệnh cũ của nàng tái phát, cần phải tĩnh dưỡng mấy
ngày.
Từ sau chuyện lần trước, Linh Lung vẫn luôn cảm thấy mình
nói sai, sợ chọc Tần Thư Dao mất hứng, cho nên liền đi nấu một bình trà, sau đó tự mình đưa đến trong đại sảnh.
Vốn là một mình Ngô thị
chờ ở đại sảnh, cũng không thấy nha hoàn trong phủ tới tiếp đãi bà tà.
Trong lòng bà ta tức giận, nhưng mà bởi vì xấu hổ, cho nên không dám nổi giận, chỉ có thể ngồi chờ ở chỗ này. Hiện tại rốt cuộc thấy có một
người xuất hiện, cũng không kịp để ý bản thân là một cáo mệnh phu nhân,
đã hốt hoảng đứng lên, nắm tay Linh Lung hỏi: "Khi nào thì Tam hoàng tử
mới trở về?"
Trong tay Linh Lung còn đang cầm khay trà, để nước
trà phía trên, bị Ngô thị nắm lấy như vậy, thiếu chút nữa làm đổ nước
trà ra khỏi khay. Nàng nhíu mày một cái, có chút không vui nói: "Phu
nhân, xin buông tay!"