Lúc này Ngô thị mới
phát hiện bản thân luống cuống, chẳng qua là bà ta nóng nảy vô cùng, sau khi thả tay ra, vẫn khẩn trương hỏi: "Tam hoàng tử đâu? Khi nào thì hắn mới trở về?"
Linh Lung bĩu môi không vui nói: "Hành tung của chủ tử, nô tỳ làm sao biết!"
Vẫn núp trong bóng tối, Thi Vận nhìn thấy Linh Lung không được ai phân phó
đã tự tiện chủ trương bưng nước trà ra, nhất thời tức giận không thôi,
nàng vội vàng đi từ phía sau ra, trên mặt cũng đã trưng ra nụ cười đúng
mực: "Phu nhân đến đây lúc nào, sao không cho người thông báo một
tiếng!"
Ngô thị hiểu Thi Vận cố ý vứt mình qua một bên, chẳng qua là hiện tại bà ta còn phải cầu xin người ta, cho nên cũng không dám quá mức phách lối, chẳng qua là cười nói: "Mới vừa rồi ta đã phái nha hoàn
đi thông báo, chắc là nha hoàn kia lười biếng, cho nên mới không chuyển
lời tới!"
Thi Vận cũng không để ý tới bất mãn của bà ta, chẳng
qua là lạnh lùng nói: "Phu nhân tìm Tam hoàng tử? Tam hoàng tử đã ra
khỏi phủ, hơn nữa cũng nói rõ nếu như không có gì bất ngờ xảy ra hôm nay sẽ không trở về!"
Ngô thị thấp thỏm bất an trong lòng, nghe nói
như thế, mới cảm thấy muốn cứu nữ nhi của mình ra thì phải đi cần xin
Tần Thư Dao mới được. Bà ta âm thầm nhíu mày một cái, sau đó lại nói: "Vậy Dao Nhi đâu? Hiện tại nó thế nào?"
Thi Vận sợ Ngô
thị nói lỡ miệng, dù sao chuyện này nếu thật sự bị Hiền phi biết, sẽ chỉ làm Hiền phi càng thêm không thích Tần Thư Dao.
"Thân thể phu nhân khó chịu, bây giờ còn nằm ở trên giường!"
Ngô thị cũng là một người biết chuyện, tất nhiên có thể nghe được ý tứ
trong lời nói của Thi Vận. Hơn nữa bà ta cũng biết, nữ nhi mình đâm Tần
Thư Dao bị thương, đây cũng là chuyện xấu của Tần gia, truyền ra ngoài
đối với chính bà ta, đối với Tần gia cũng không có chỗ tốt nào, ngược
lại còn có thể hại Tần Tuyết Như.
Cho nên Ngô thị cũng theo lời của Thi Vận nói tiếp: "Cũng đã tới đây, vậy ngươi liền mang ta đi xem nó một chút!"
Thi Vận vội vàng cười nói: "Bây giờ phu nhân còn nằm ở trên giường, kính xin ngài ngày khác trở lại!"
Trong lòng Ngô thị rất lo lắng, nơi nào chịu đi như vậy, nhưng mà bà ta vẫn
không nói ra, liền có một gã sai vặt vội vàng chạy vào, lớn tiếng nói:
"Tần lão gia tới!"
Hôm nay Ngô thị gạt Tần Lương ra ngoài, ngày
hôm qua bà ta đã lập tức đi cầu xin Tần Lương, để Tần Lương năn nỉ Mộ
Thiếu Dục một chút, thả Tần Tuyết Như ra, nhưng mà Tần Lương lại nói là
Tần Tuyết Như quá mức càn rỡ, làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, dĩ nhiên cũng phải bị trừng phạt, mới có thể dậy dỗ được. Cho nên mặc
kệ Ngô thị khóc rống thế nào, Tần Lương đều không để ý yêu cầu của Ngô
thị, cuối cùng còn cảm thấy Ngô thị chán ghét vô cùng, chạy tới chỗ Vân
di nương nghỉ ngơi.
Cho nên sáng sớm hôm nay, Ngô thị chạy ra ngoài một mình, muốn tìm Mộ Thiếu Dục, để Mộ Thiếu Dục thả Tần Tuyết Như ra.
Tần Lương vội vàng chạy tới, ông cũng không muốn để Ngô thị làm ầm ĩ chuyện này, hơn nữa ông cũng tin tưởng Mộ Thiếu Dục tuyệt đối sẽ không làm ra
chuyện tổn thương đến Tần Tuyết Như, nhiều nhất cũng chỉ hù dọa một
chút.
Còn có một chút chính là ông cũng cảm thấy Tần Tuyết Như
nên bị dạy dỗ một chút, nếu không sau này thật sự gả cho Mộ Phượng Thiên mà vẫn mang tính tình như vậy, như thế thì chỉ hại nàng mà thôi.
"Sao bà tới nơi này?"
Vẻ mặt Tần Lương tức giận, chạy lên nắm lấy cổ tay Ngô thị, nói: "Trở về với ta, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!"
Nhưng mà làm sao Ngô thị chịu trở về, bà ta lớn tiếng kêu gào: "Lão gia, cầu
xin ông, cầu xin Tam hoàng tử, nói không chừng hắn có thể thả..."
"Câm miệng!"
Nơi này cũng không phải là Tần phủ, nếu chuyện tỷ muội Tần phủ tương tàn
truyền ra ngoài, đừng nói hôn sự của hai người Tần Tuyết Như và Tần Khả
Cầm bị ảnh hưởng, mà danh dự của Tần phủ và danh tiếng trong triều của
Tần Lương cũng sẽ bị nghi ngờ, cho nên ông tuyệt đối không thể để Ngô
thị làm ầm ĩ như vậy.
Tần Lương thấy Ngô thị còn chưa phải biết
hối cải, không hiểu đúng sai nặng nhẹ, liền ra lệnh cho gã sai vặt chặn
miệng Ngô thị lại, sau đó sai người kéo Ngô thị ra ngoài.
Linh Lung thấy Tần Lương đối xử với Ngô thị như thế, cũng có chút bị dọa sợ, chẳng qua là nàng ta đã ở trong cung từ nhỏ, cũng biết có một số việc
không thể hỏi cũng không thể nói, cho nên liền làm như không thấy
cũng
không nghe thấy.
Chẳng qua là nàng ta có chút buồn bực, vốn còn muốn nịnh bợ Tần Thư Dao, lại không nghĩ rằng chuyện sẽ biến thành như vậy.
Nàng ta trề môi trở lại phòng của mình, tự nhốt mình ở trong phòng đến nỗi buồn bực.
Mạt Nhi thấy thế không nhịn được thở dài một tiếng, khuyên nhủ: "Tỷ làm cái gì vậy chứ? Đang yên lành lại tức cái gì?"
Linh Lung và Mạt Nhi cùng nhau vào cung hầu hạ Hiền phi, cũng cùng nhau xuất cung tới hầu hạ Mộ Thiếu Dục. Chẳng qua là Linh Lung lớn hơn Mạt Nhi
một tuổi, năm nay nàng ta cũng đã mười chín tuổi, cũng có thể nói là gái lỡ thì rồi.
Cho nên, tất nhiên nàng ta gấp gáp rồi, vốn ban đầu
khi Hiền phi thưởng nàng ta cho Mộ Thiếu Dục, nàng ta còn cảm thấy rất
cao hứng, cảm thấy rốt cuộc bản thân hết khổ, không cần làm nô tỳ nữa,
nhưng mà không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không thích hai người bọn họ. Đều làm như không thấy hai người bọn họ, thấy mà không để ý, làm
bây giờ bọn họ buồn khổ vô cùng.
Qua hết năm nàng ta đã hai mươi
tuổi, nếu như vẫn không lấy được sủng ái của Mộ Thiếu Dục, như vậy sợ
rằng cả đời này nàng ta cũng chỉ có thể sống cô đơn cả đời như vậy mà
thôi!
Đương nhiên Mạt Nhi cũng nóng lòng, chẳng qua là nàng làm
việc thỏa đáng một chút, cũng biết dục tốc bất đạt*, cho nên mới không
giống như Linh Lung biểu hiện quá mức rõ ràng như vậy.
(*dục tốc bất đạt: nôn nóng, muốn nhanh thì thường hỏng việc, không đạt được kết quả.)
"Ta nghe nói Tam hoàng tử hoàn toàn không tới phòng của Đinh trắc phi, xem
ra Tần trắc phi độc chiếm một mình Tam hoàng tử! Sợ là ta và tỷ sẽ không có một ngày ngóc đầu dậy được!"
Mặc dù bọn họ là Hiền phi đưa,
nhưng mà dù sao bọn họ cũng chỉ là nô tỳ, coi như sau lưng có Hiền phi,
bọn họ cũng không dám xung đột chính diện với Tần Thư Dao, hơn nữa còn
có rất nhiều chuyện cũng phải nịnh bợ Tần Thư Dao.
Những chuyện
này Mạt Nhi cũng rất rõ ràng, chẳng qua là trong lòng nàng mang suy nghĩ may mắn, cảm thấy nói không chừng là Đinh trắc phi không lọt vào mắt Mộ Thiếu Dục.
"Những chuyện này sau này tỷ cũng nên ít hỏi thăm, nếu như bị Tam hoàng tử biết, không chừng lại phải ăn một bữa đánh!"
Linh Lung luôn nhanh mồm nhanh miệng, lại cảm thấy trong phòng này cũng chỉ
có hai tỷ muội bọn họ, cho nên cũng không cố kỵ gì: "Ban đầu chúng ta
được Hiền phi nương nương phái tới, chính là làm thông phòng cho Tam
hoàng tử. Nhưng mà tới bây giờ cũng đã mười ngày, Tam hoàng tử hoàn toàn không nhìn chúng ta một cái. Sao ta không gấp cho được, hơn nữa Tần
trắc phi cũng chỉ là một trắc phi mà thôi, vốn nam nhân nên tam thê tứ
thiếp, sao có thể chứa được một đó phụ như nàng được, chuyện như vậy
Hiền phi nương nương vẫn chưa biết, nếu biết nhất định cũng sẽ trách
phạt nàng!"
Mạt Nhi vừa nghe vội vàng che miệng nàng ta lại, sau
đó vội vàng đi ra ngoài cửa nhìn một chút, thấy không có người nào khác
mới thở phào nhẹ nhõm: "Những lời như thế sau này tỷ đừng nói nữa, nếu
bị Tần trắc phi nghe thấy, ta và tỷ cũng đều không có một kết quả tốt.
Lúc trước chúng ta hầu hạ Hiền phi nương nương, cho nên mọi chuyện đều
lấy ngài ấy làm chủ. Nhưng mà bây giờ chúng ta đã vào phủ hoàng tử, mặc
dù trên mặt nói là hầu hạ Tam hoàng tử, nhưng mà Tam hoàng tử không muốn thấy chúng ta, Tần trắc phi lại được cưng chìu, chủ tử của chúng ta tất nhiên cũng chính là Tần trắc phi rồi."