Tần Thư Dao biết
người cuối cùng lên ngôi vị hoàng đế là Mộ Thành Hi, chẳng qua là nàng
không khuyên bảo, bởi vì nàng không biết suy nghĩ thật sự trong lòng Mộ
Thiếu Dục, nàng không biết rốt cuộc Mộ Thiếu Dục có muốn làm hoàng đế
hay không!
Nếu như Mộ Thiếu Dục muốn, nàng tuyệt đối sẽ không phản đối, nếu như Mộ Thiếu Dục không muốn, nàng cũng sẽ ủng hộ!
Thời gian kiếp trước, cuối cùng Mộ Thiếu Dục không trở thành Hoàng đế, nhưng vẫn cùng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Mộ Thành Hi một thời gian, nên xuất hiện một chút mâu thuẫn!
Tần Thư Dao lẳng lặng ngồi ở trong đình, nhìn con cờ trên bàn, không khỏi nhíu mày một cái: "Tam hoàng tử
muốn không lùi mà chiến sao?"
Mộ Thiếu Dục khẽ mỉm cười, lại đánh xuống một quân cờ đen, sau đó cười nói: "Từ nhỏ ta đã không có hứng thú gì với ngôi vị hoàng đế rồi, từ nhỏ Ngũ đệ đã có chí hướng lớn, hơn nữa năm đó đệ ấy còn chưa ra đời, phụ hoàng đã hạ thánh chỉ, nói lập Ngũ đệ làm thái tử! Chỉ là bởi vì sau đó trời xui đất khiến, để cho Ngũ đệ bỏ
lỡ! Hiện tại để cho đệ ấy thừa kế ngôi vị hoàng đế cũng không tồi! Ta
cũng muốn tìm một chỗ sống vui vẻ thoải mái!"
Tần Thư Dao cũng
muốn rời xa kinh thành, tìm một chỗ yên tĩnh sống thoải mái. Chỉ là bởi
vì sợ Mộ Thiếu Dục còn có chí hướng lớn, cho nên nàng vẫn luôn không nói ra, bây giờ nghe Mộ Thiếu Dục nói như vậy, trong lòng cũng có mấy phần
vui mừng!
"Ban đầu hoàng thượng nói hết năm, sẽ lập tức cho chúng ta rời kinh! Hiện tại cách lễ mừng năm mới cũng chỉ có hơn nửa tháng,
nếu như chàng thật sự muốn đi! Đến lúc đó lại đi nói với hoàng thượng
một chút là được!"
Mộ Thiếu Dục nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó cười nói: "Chỉ cần nàng thích là tốt rồi!"
Trên mặt Tần Thư Dao hơi đỏ lên, đương nhiên nàng hiểu vị trí của mình ở
trong lòng Mộ Thiếu Dục, chẳng qua là hiện tại nàng chỉ là một trắc phi, mặc dù Bạch Thiển là chính phi của Mộ Thiếu Dục, nhưng mà Mộ Thiếu Dục
và Bạch Thiển vẫn luôn không có quan hệ phu thê thật sự, tiếp tục như
vậy chỉ biết làm chậm trễ Bạch Thiển!
"Vậy Bạch Thiển thì sao?"
Ban đầu là hoàng hậu chủ trương để cho Mộ Thiếu Dục cưới Bạch Thiển, hiện
tại hoàng hậu tự sát, như vậy Bạch Thiển cũng coi như là tự do!
Mộ Thiếu Dục hơi nhíu mày một cái, cười nói: "Không cần lo lắng, ta đã có biện pháp!"
Ngược lại Tần Thư Dao một chút cũng không lo lắng, chẳng qua là trong lòng
nàng vẫn có chút băn khoăn, dù sao mình là trắc phi, coi như hưu Bạch
Thiển, sau đó giúp Bạch Thiển tìm một nam tử nàng thích! Vậy mình vẫn
còn là trắc phi!
Lúc trước, quả thật Tần Thư Dao không so đo,
nhưng không biết vì sao, khi mình chân chính phải đối mặt vấn đề như vậy thì trong lòng có chút khổ sở! Nàng biết nam nhân tam thê tứ thiếp là
bình thường, coi như mình là chính phi, cũng không ngăn cản được Mộ
Thiếu Dục cưới thiếp thất.
Chẳng qua là
từng màn của kiếp trước cũng làm cho Tần Thư Dao có chút hoảng hốt, nàng không muốn chia sẻ trượng phu với những nữ tử khác, nàng cũng không
muốn lại vì một người nam nhân, mà sống chung với một đám nữ nhân mà
mình không thích!
Chẳng qua là những lời này nàng cũng không thể nói, cho nên nàng chỉ hơi cúi đầu, nhíu chặt mày!
Mộ Thiếu Dục không hiểu lo lắng trong lòng Tần Thư Dao, thấy bộ dạng mất
hứng của nàng, lại trấn an nói: "Không cần lo lắng, ta sẽ không cưới
những nữ nhân khác!"
Tần Thư Dao nghe vậy hơi ngẩn ra, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng có một chút kích động, cũng có một chút nghi ngờ: "Thiếp... Chỉ là trắc phi của chàng, chàng giúp Thiển Nhi sắp xếp một đường lui, đương nhiên
hoàng thượng cũng sẽ giúp chàng tìm thêm một chính phi! Coi như hoàng
thượng không giúp, Hiền phi nương nương cũng sẽ nhanh chóng giúp chàng
thu xếp!"
Tần Thư Dao không khỏi nhớ tới Trịnh Anh Anh, nàng biết Trịnh Anh Anh đã có hôn ước, chỉ cần qua hết năm là có thể thành thân,
nhưng nàng dâu Hiền phi thích nhất chính là Trịnh Anh Anh, coi như Mộ
Thiếu Dục không cưới Trịnh Anh Anh làm chính thê, cũng sẽ đi tìm những
cô gái khác trong Trịnh gia!
Chợt, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Mộ
Thiếu Dục, lộ ra nụ cười thản nhiên: "Hiền phi nương nương vẫn luôn
không thích Thiển Nhi, nếu chàng hòa ly với muội ấy rồi! Hiền phi sẽ
giúp chàng tìm một thê tử
hiền thục khác!"
Nàng không muốn nói
quá nhiều với Mộ Thiếu Dục, cúi đầu liếc mắt nhìn bàn cờ đã thua hết,
sau đó đứng lên, cúi người thi lễ với Mộ Thiếu Dục, cười nói: "Chúc mừng Tam hoàng tử!"
Chẳng biết tại sao, khi nói ra những lời này thì trong lòng của nàng rất khổ sở, nàng xoay người, sau đó đi ra khỏi lương đình!
Từ trước Tần Thư Dao vẫn luôn không nghĩ những thứ này, bởi vì nàng cho
rằng mình sẽ không yêu một ai nữa, sẽ không động tâm với người nào nữa,
càng sẽ không quan tâm đến một người nào khác hay một nữ tử nào khác!
Chẳng qua là khi Tần Thư Dao nghĩ đến Mộ Thiếu Dục sẽ dần dần xa cách mình,
khi trong đầu của nàng xuất hiện cảnh Mộ Thiếu Dục ôm lấy những cô gái
khác thì trong lòng Tần Thư Dao cảm thấy khó chịu và khổ sở!
Nàng không thích loại cảm giác này, cho nên chỉ có thể trốn tránh!
Mộ Thiếu Dục nhìn bóng lưng trong trẻo lạnh lùng của Tần Thư Dao, không
khỏi nhíu chặt mày, thật ra thì mới vừa rồi những lời Tần Thư Dao vừa
nói đó, trong lòng hắn cũng hiểu, Hiền phi và hoàng thượng sẽ làm như
thế nào, hắn càng thêm rõ ràng.
Vốn là hắn cũng không có ý định
cưới người khác, chẳng qua là hôm qua vào cung, Hiền phi còn đặc biệt
lôi kéo hắn nói, nữ nhi Trịnh gia cũng không chỉ có hai người Trịnh Anh
Anh và Trịnh Uyển Uyển, Hiền phi vẫn luôn hi vọng người của nhà mẹ mình
có thể gả cho nhi tử của mình. Như vậy bà cũng càng yên tâm một chút,
đối với Trịnh gia mà nói cũng càng an tâm.
Cho nên khi Tần Thư
Dao nói ra những lời đó thì trong lòng hắn cũng không kinh ngạc, chẳng
qua là không nghĩ tới Tần Thư Dao biết được. Hắn đứng lên, đi về hướng
Tần Thư Dao, khi hắn đi vào thì nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của
Tần Thư Dao, trong lòng chẳng biết tại sao, lại có một chút vui mừng:
"Đừng lo lắng, ta sẽ không tái giá!"
Một câu nói nhẹ nhàng, lại
làm cho thân thể Tần Thư Dao cứng ngắc, sau đó dừng bước lại, ngẩng đầu
lên đôi mắt sáng ngời mang theo vẻ khó hiểu nhìn Mộ Thiếu Dục. Trong
lòng có chút vui mừng cũng có chút kích động, nàng cảm thấy lúc này mình cũng giống như những cô gái khác, xấu hổ cúi đầu, sau đó nói những lời
khéo léo trái lương tâm!
Nhưng mà nàng không có, chẳng qua là
nhìn chằm chăm Mộ Thiếu Dục, khóe miệng cũng nở nụ cười thản nhiên:
"Chàng thật sự nghĩ như vậy?"
Trong lòng Mộ Thiếu Dục vui mừng,
liền biết mới vừa rồi Tần Thư Dao thật sự bởi vì câu nói kia, cho nên
trong lòng không vui. Hắn nặng nề gật đầu, sau đó hai tay nắm chặt hai
tay Tần Thư Dao, nghiêm túc nói: "Cả đời có thể được một người yêu
thương là đủ, không cần theo đuổi quá nhiều!"
Tần Thư Dao kinh
ngạc nhìn Mộ Thiếu Dục, mình là người trong lòng hắn sao? Cả đời này,
hắn thật sự chỉ cần nàng sao? Nàng cúi đầu khẽ cắn môi dưới, chợt ngẩng
đầu lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Chàng nói thật?"
Nếu lúc trước Tần Thư Dao sẽ nói, nam tử tam thê tứ thiếp là bình thường, hoặc là
mình có thể đưa thêm cho Mộ Thiếu Dục mấy nữ nhân! Nhưng mà bây giờ Tần
Thư Dao đã suy nghĩ rõ ràng, nàng biết muốn trói trái tim của một người
nam nhân, không phải là đưa cho hắn những nữ tử khác, mà là để ở trong
lòng của hắn chỉ có một mình mình!