Mộ Thiếu Dục thấy
trên mặt Tần Thư Dao lộ ra nụ cười ngọt ngào, trên mặt cũng lộ ra nụ
cười, chỉ là bởi vì hắn đã lâu không cười, cho nên nụ cười kia cũng có
chút cứng ngắc!
Chợt, Mộ Thiếu Dục dùng sức lôi kéo, ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, sau đó khẽ vuốt ve tóc của
nàng, ôn nhu nói: "Không cần lo lắng, ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào
tổn thương đến nàng! Qua hết năm, chúng ta đã đến Định Châu, cũng không
cần lo lắng nữa!"
Mặc dù hoàng hậu đã chết, nhưng mà hoàng thượng đã quyết tâm, để cho mấy hoàng tử đi đất phong, hiện tại Tần Thư Dao
một chút cũng không lo lắng, ngược lại có chút vui mừng, nàng không muốn tham gia náo loạn trong kinh thành, nàng cũng biết kế tiếp người ngồi
lên ngôi vị hoàng đế chính là Mộ Thành Hi! Hơn nữa Mộ Thiếu Dục cũng đã
biểu hiện rõ thái độ của mình, hoàn toàn không muốn tranh đoạt ngôi vị
hoàng đế!
Chẳng qua là rất nhiều chuyện đều ngoài dự liệu của bọn họ.
Ngày hôm sau, Hiền phi nương nương đích thân đến phủ hoàng tử, bà ra lệnh
cho tất cả mọi người đến đại sảnh, mà Bạch Thiển đã sớm dự liệu được
mình sẽ bị Hiền phi đuổi ra ngoài, cho nên đến lúc đó một chút cũng
không lo lắng. Ngược lại Đinh Văn Tĩnh có chút bất an, kể từ khi nàng gả cho Mộ Thiếu Dục, vẫn không được cưng chìu. Nàng cũng tự biết rõ, từng
với Phương Sơ Viện hợp mưu tính kế Tần Thư Dao, sau bị Mộ Thiếu Dục hung hăng trách phạt một trận, cũng dần dần phai nhạt ý định này!
Hiện tại hoàng hậu đã chết, nàng là do hoàng hậu chỉ cưới, đương nhiên Hiền phi sẽ đuổi mình đi!
Vốn Đinh Văn Tĩnh muốn cả đời này an phận đợi ở hậu viện phủ hoàng tử, đàng hoàng sống cuộc sống của mình. Nhưng mà bây giờ nghe nói Hiền phi muốn
đuổi bọn họ đi, nàng lập tức hoảng hốt. Phải biết nàng là cô nương đã
xuất giá, nếu như bị hưu, như vậy bản thân muốn tái giá là không có
nhiều khả năng. Coi như trở lại Đinh gia, như vậy cũng sẽ sống không tốt hơn!
Cho nên, những ngày qua Đinh Văn Tĩnh vẫn luôn đứng ngồi
không yên, hôm nay Hiền phi tới, hơn nữa nói tất cả mọi người đều đến
đại sảnh, làm nàng càng thêm sợ hãi không thôi!
Tần Thư Dao lại
mang vẻ mặt trấn định, bởi vì hôm qua Mộ Thiếu Dục đã bày tỏ để nàng yên tâm rồi, nàng cũng biết Hiền phi thật sự muốn làm cái gì, như vậy mình
cũng không cách nào ngăn cản được, cho nên còn không bằng thoải mái.
Hiền phi nương nương ngồi ở trên ghế thái sư, nhìn ba nữ nhân đứng ở trước
mặt bà, không khỏi nhíu chặt mày, ba nữ nhân này bà đều không thích, đều không phải là con dâu trong lý tưởng của bà, nhất là Bạch Thiển, ở kinh thành không có thân phận và địa vị gì, lại có thể lên làm chính phi,
càng làm cho bà cảm thấy hoàng hậu cố ý làm nhục bà!
Hiện tại rốt cuộc hoàng hậu chết, bà cũng không cần lo lắng nhiều như vậy nữa!
Vốn hai ngày trước, bà cũng từng nói với Mộ Thiếu Dục, tìm cho Mộ Thiếu Dục một chính phi, nhưng Mộ Thiếu Dục lại nói chính hắn sẽ sắp xếp!
Hiền phi lo lắng Mộ Thiếu Dục có tình cảm với đám người Bạch Thiển, không
buông tay được! Chỉ là coi như Mộ Thiếu Dục không buông tay được, cũng
không sao. Nam nhân vốn là có mới nới cũ, giữ lại cho nó đều được, chẳng qua là vị trí chính phi là không thể nào làm lại! Về phần hai trắc phi
khác, Hiền phi cũng không hài lòng, chẳng qua chỉ là trắc phi, cho nên
bà cũng không muốn gây khó khăn! Nhưng bà cũng có tính toán nhỏ của
mình!
"Qua hết năm, các ngươi sẽ phải theo
Dục Nhi đi Định Châu, các ngươi đều là nữ nhân hoàng hậu đưa cho Dục
Nhi, bổn cung cũng nói rõ ràng, bổn cung không thích các ngươi! Cũng
không yên lòng với các ngươi, cho nên hai ngày nữa bổn cung sẽ tiếp tục
chuẩn bị cho Dục Nhi một hôn sự nữa! Về phần Tam hoàng tử phi, nếu vẫn
muốn ở lại bên người Dục Nhi, bổn cung cũng mặc kệ, chẳng qua là vị trí
chính phi là không thể ngồi được nữa! Miễn cho bị người chê cười, lấy
xuất xứ của ngươi, cùng lắm chỉ có thể làm thông phòng! Về phần hai trắc phi khác, cũng đều bị giáng xuống sau này người nào sinh con trước, sẽ
nâng làm trắc phi!"
Đối với lần này Hiền phi đến, đám người Tần
Thư Dao cũng đã sớm biết rõ! Hơn nữa Hiền phi còn đặc biệt chọn thời
gian Mộ Thiếu Dục không có ở đây, trừ Đinh Văn Tĩnh ra, Tần Thư Dao và
Bạch Thiển cũng có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Bạch Thiển cười cúi người thi lễ, trên mặt không có một chút bi thống
và khó chịu, dường như
không phải Hiền phi đang làm nhục nàng, mà là sủng ái: "Đa tạ Hiền phi
nương nương, vị trí chính phi này quả thật ngồi rất khó chịu! Về phần
thông phòng? Ta cảm thấy phải ta cũng không có tư cách đó, cho nên xin
Hiền phi nương nương trực tiếp bỏ ta, ta cũng có thể tự do hơn!"
Hiền phi không nghĩ tới Bạch Thiển sẽ nói lên yêu cầu như thế, trước khi bà
tới đã từng suy nghĩ, Bạch Thiển sẽ thương tâm muốn chết, sẽ bi thống
thương tâm như thế nào, làm thế nào cũng không nghĩ tới Bạch Thiển cười
tự nhiên như thế, thản nhiên như thế, không khỏi làm bà sinh ra ảo giác. Chẳng lẽ nữ nhân này một chút cũng không thích nhi tử của
mình?
Đinh Văn Tĩnh nghe được câu này cũng
không khỏi sửng sốt, đối với nàng mà nói Hiền phi an bài như thế, tuy
trong lòng nàng có chút khó chịu, nhưng vẫn tốt hơn bị hưu. Lại không
nghĩ rằng Bạch Thiển trực tiếp nói ra như thế!
Tần Thư Dao đã sớm nói với Bạch Thiển, biện pháp tốt nhất chính là hòa ly, lại không nghĩ
rằng Bạch Thiển sẽ chọn bị hưu! Đây đối với một nữ tử mà nói là sỉ nhục
quá lớn!
Chỉ là trên mặt Tần Thư Dao vẫn luôn mang theo nụ cười
thản nhiên, nàng biết Bạch Thiển luôn thích tự do, để cho nàng làm một
thông phòng, quả thật còn không bằng gọn gàng linh hoạt hưu nàng!
Trên mặt Hiền phi có chút khó chịu, vốn đang cho rằng mình làm nhục Bạch
Thiển, lại không nghĩ rằng Bạch Thiển hoàn toàn không để ý, ngược lại
còn cầu xin hưu nàng. Quả nhiên là một dã nha đầu thôn quê, nữ tử bị
hưu, sẽ bị người nhạo báng!
Chẳng qua là Hiền phi cũng không có
mấy phần đồng tình với Bạch Thiển, vốn đang cho rằng nàng không bỏ được
Mộ Thiếu Dục, cho nên mới nói xuống làm thông phòng, bây giờ Bạch Thiển
nói lên yêu cầu hưu nàng, như vậy Hiền phi cũng không cần tiếc!
Lý do như vậy, thì sau này tìm cho Mộ Thiếu Dục một chính phi cũng có lý do tốt hơn!
Trong đôi mắt của bà lộ ra một chút ý cười: "Thật sao, như vậy đợi lát nữa ta sẽ sai người viết một phong hưu thư!"
Bạch Thiển khẽ gật đầu, nàng đã sớm nghĩ nơi mà bản thân phải đi, từ nhỏ
nàng đã sống cuộc sống ở trong núi, trong khoảng thời gian này, cuộc
sống trong kinh thành, quả thật làm cho nàng mở rộng tầm mắt, nhưng nếu
như có thể nàng vẫn muốn trở lại trong rừng cây, sống cuộc sống bình
thản và yên tĩnh!
Sau đó Hiền phi liếc mắt nhìn Tần Thư Dao, bà
biết Tần Thư Dao đã có thai, bà cũng không có mấy phần thiện cảm với Tần Thư Dao, ban đầu chuyện giữa nàng và Mộ Thiếu Dục, làm bà chán ghét
không thôi!
"Như vậy thì những người khác cũng giải tán đi! Mấy
ngày nữa, Bổn cung tìm cho các ngươi một chủ mẫu mới. Nhìn một chút xem, nơi này cũng không có một người nào, không có một địa phương nào như
thế, làm sao Bổn cung yên tâm để cho Dục Nhi đi Định Châu!"
Hiền
phi đứng lên, liếc mắt nhìn Tần Thư Dao, sau đó lại nói: "Mặc dù trong
bụng ngươi đã có cốt nhục của Dục Nhi, nhưng nơi này còn chưa tới phiên
ngươi làm chủ!"
Nói xong, liền nói với Linh Lung và Mạt Nhi bên
cạnh: "Hai người các ngươi cũng ở trong phủ hoàng tử một thời gian rồi,
đối với nơi này cũng rất quen thuộc, sau này cuộc sống hằng ngày, ăn
uống của Tam hoàng tử đều do hai người các ngươi phụ trách! Về phần hai
người trắc phi này, cũng phải rời khỏi viện tử!"