Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chợt Nghe Mưu Đồ Bí Mật Hoảng Sợ


trước sau

Tần Thư Dao cũng muốn ra ngoài đi dạo, nghe thấy lời này lập tức cười khom người: "Cháu gái đang nghĩ tới đó, không nghĩ tới tổ mẫu đã lên tiếng trước. Quả nhiên là tổ mẫu hiểu cháu gái nhất.

Tần lão phu nhân được dỗ vui mừng cực kì, cười không khép miệng lại được.

Tần Thư Dao mang theo hai người Tần Minh Hi và Tần Khả Cầm ra ngoài thôn trang, bởi vì người trong thôn trang không xấu, một ít người đi săn thú, còn một ít người vội vàng muốn chiêu đãi Tần lão phu nhân, cho nên cũng không có người nào đi theo bọn họ.

Hơn nữa Tần lão phu nhân cũng không cho bọn họ đi xa, cho nên Tần Thư Dao chọn dòng suối nhỏ thấy ban nãy, bên cạnh dòng suối nhỏ không hề thiếu những tảng đá lớn, lại cách đó không xa dường như có không ít cây ăn quả.

Tần Minh Hi đợi ở trong nhà đã sớm ngu ngơ chán ngấy, đến vùng núi này lập tức như điên rồi, hướng về phía trước.

Tần Thư Dao thấy nó như thế, chỉ nói với Lập Đông và Lập Thu kẻ sai vặt bên người Tần Minh Hi: "Mau trông coi chủ tử các ngươi, nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho các ngươi. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để cho Tứ thiếu gia đi quá xa."

Hai người Lập Đông và Lập Thu nghe được, thì hốt ha hốt hoảng đuổi theo Tần Minh Hi.

Tuy rằng thân thể Tần Khả Cầm đã tốt không sai biệt lắm, nhưng thân thể vẫn còn có chút suy yếu, chỉ đi được một đoạn đường đã có chút thở hổn hển.

Tần Khả Cầm chỉ vào ngôi đình cách đó không xa, nói: "Tỷ tỷ, không bằng chúng ta đi tới ngồi trong đình."

Tần Thư Dao lại nhìn thấy trong đình hình như còn có hai bóng người, nàng không nghĩ sẽ đi qua, chỉ thấy sắc mặt Tần Khả Cầm có chút tái nhợt, thì cũng gật gật đầu mang theo nàng đi qua.

Chính là đi vào đình mới phát hiện, thì ra hai bóng người trong đình, lại là Hàn Thế Quân và một gã sai vặt của hắn.

Hàn Thế Quân nhìn thấy Tần Thư Dao cũng hơi sửng sốt, hắn vội vàng cúi chào nói: "Sao Tần cô nương lại ở chỗ này?"

Tần Thư Dao khom người, lạnh như băng nói: "Ta bồi tổ mẫu đến trong núi du ngoạn."

Ngày ấy, Hàn Thế Quân vốn tưởng là hẹn hò với Tần Thư Dao, không nghĩ tới cuối cùng đến lại là Tiết Nhã, trong lòng nghi hoặc cực kì, nhưng hiện ở trong này nhiều người như vậy, hắn cũng ngượng ngùng hỏi, chỉ có thể nhẹ giọng cười nói: "Thì ra là thế, ta thật có duyên với Tần cô nương, không nghĩ tới ở trong này cũng có thể gặp cô nương. Không biết cô nương muốn đi đâu du ngoạn? Ta có thể đi cùng cô nương."

Tần Thư Dao đều luôn lạnh mặt, nàng lui về phía sau, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Ta với Hàn công tử chỉ gặp mặt qua vài lần mà thôi, mà công tử cũng là vị hôn phu của Tiểu Nhã, ta càng phải tránh tị hiềm." Nói xong liền khom người, sau đó nắm tay Tần Khả Cầm đi tới một hướng khác.

Hàn Thế Quân nghe vậy trong lòng càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ nàng oán trách hôn sự của mình với Tiết Nhã? Chẳng lẽ ngày ấy Tiết Nhã thực sự trùng hợp xuất hiện? Nhưng khi Tiết Nhã nhìn thấy mình thì vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, làm sao mình không nhìn ra chứ!

Hàn Thế Quân thấy Tần Thư Dao xoay người bước đi, cũng bất chấp nhiều nghi kỵ như vậy, bước lên phía trước nói: "Nơi này rất rối loạn, cô nương nên cẩn thận một chút. Ta vẫn nên đi cùng cô nương!"

"Đa tạ công tử. Chỉ là công tử cùng với ta không quen biết, chuyện hai người công tử và Tiểu Nhã trước đó đã ồn ào huyên náo. Công tử thật sự nên tránh tị hiềm!" Ngoài miệng Tần Thư Dao giống như khuyên nhủ, trong lòng lại khinh thường cực kì.

Hàn Thế Quân nghe xong sắc mặt có chút khó coi, chuyện ồn ào mình vụng trộm gặp gỡ Tiết Nhã đã làm dư luận xôn xao, ở bên trong còn bị thêm mắm thêm muối không ít, ví dụ như hai người bọn họ cũng đã sớm có da thịt chi thân rồi. Hàn Thế Quân muốn làm sáng tỏ, lại không biết nên giải thích như thế nào. Cuối cùng chỉ có thể đeo cái nồi đen này trên lưng mà thôi.

"Đây là cô nương giận ta sao?" Hàn Thế Quân không đồng ý buông tha cơ hội tốt như vậy.

Nghe vậy vẻ mặt Tần Thư Dao buồn bực: "Công tử nói lời này cũng thật buồn cười, vì sao ta phải giận công tử? Nếu công tử lại không tránh ra, ta sẽ hô to!"

Nói xong liếc mắt nhìn Tĩnh Nguyệt một cái, Tĩnh Nguyệt lập tức hiểu ý.

Hàn Thế Quân thấy nàng như thế, gấp gáp nói: "Đừng đừng đừng, ta không ngăn cản, nếu ngày sau còn cơ
hội gặp nhau, ta nhất định sẽ giải thích rõ ràng!"

Tần Thư Dao hừ lạnh một tiếng, sau đó mang theo Tần Khả Cầm cùng rời đi.

Đợi đã đi xa, Tần Khả Cầm mới hiếu kỳ nói: "Tỷ tỷ, người kia là ai vậy? Sao lại quấn quít lấy tỷ, muội thấy không giống như người tốt gì, tỷ tỷ ngàn lần đừng để bị lừa!"

Tần Thư Dao dừng bước lại, nghiêm cẩn (nghiêm túc + cẩn thận) nhìn Tần Khả Cầm, lúc trước Tần Khả Cầm cũng đã từng nói những lời này với bản thân, nhưng nàng không nghe vào. Sống lại một lần, Tần Khả Cầm vẫn là nhìn người rõ hơn so với chính mình, chỉ mới thấy qua một lần đã biết không phải là người tốt gì.

"Không cần lo lắng, tỷ tỷ cực kì hiểu rõ. Hắn là vị hôn phu của Tiết biểu tỷ của muội, cho nên hắn nhìn thấy tỷ mới có thể như vậy." Tần Thư Dao cười khẽ dỗ dành nói.

Tần Khả Cầm nghe xong mới yên tâm gật gật đầu: "Chuyện Tiết biểu tỷ muội cũng nghe nói, chính là không biết sao tỷ ấy có thể hồ đồ như thế, lại làm ra loại chuyện này. Ai..."

Trong lòngTần Thư Dao cười lạnh, sợ Tiết Nhã nhìn trúng chính là gương mặt đẹp kia của Hàn Thế Quân mà thôi.

Một đám người lại đi về hướng khác một đoạn ngắn, khắp núi đều là những hoa dại nhỏ không biết tên, phần lớn đều là màu hồng nhạt và màu trắng, gió thổi tới từ từ, thổi rối loạn hai sợi tóc mái của Tần Thư Dao.

Tần Khả Cầm chỉ vào một gốc cây đại thụ kết đầy những quả đỏ rực, nói: "Đây là cây gì? Thế nhưng có nhiều quả đẹp mắt như vậy!"

Tần Thư Dao cũng nhìn theo phương hướng nàng chỉ, quả nhiên có một gốc cây đại thụ có rất nhiều quả. Tần Thư Dao nhìn những quả đẹp mắt kia, thì cười nói với Tần Khả Cầm: "Muội chờ ở chỗ này, tỷ đi hái hai quả cho muội, trở về cũng để tổ mẫu nhìn một chút!"

Nói xong liền mang theo hai người Ngụy Tử và Tĩnh Nguyệt tiến lên phía trước.

Đường núi ở đây không có giấu vết người giẫm qua, cho nên đường không dễ đi. Tần Thư Dao nâng váy đi hơn mười thước, mới đi tới bên cạnh cây đại thụ kia, may mắn cây đại thụ kia vừa vặn đang ở chỗ dưới dốc, mà đám người Tần Thư Dao lại ở trên dốc, cho nên vươn tay là có thể hái được.

Tay chân Tĩnh Nguyệt nhanh nhẹn, sau khi đến gần lập tức vươn tay hái được hai quả, Tần Thư Dao cũng cảm thấy chơi vui, cũng hái được một quả.

Nhưng vừa mới hái xong, liền nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng nam tử thì thầm.

"Ngươi nói việc này là sự thật? Có thể có chứng cớ? Nếu Hoàng thượng biết nhất định sẽ giận chó đánh mèo sang Hoàng hậu!"di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

Giọng nói của nam tử kia hùng hậu truyền đến từ bên trong rừng cây, Tần Thư Dao nghe được rõ ràng, nhất thời trong lòng cảm thấy không tốt, đang muốn làm thế chớ có lên tiếng.

Nhưng Ngụy Tử một bên đã la lớn: "Là ai ở đó?"

Tần Thư Dao thầm kêu không tốt, vội vàng ra hiệu bằng mắt với Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt vội vàng lôi kéo ống tay áo Ngụy Tử. Ngụy Tử thấy sắc mặt Tần Thư Dao khó coi, bày ra vẻ mặt ủy khuất.

Xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, trong lòng bàn tay Tần Thư Dao đã rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, vừa nãy, câu nói kia nàng nghe được rõ ràng, người trong chỗ tối sợ là người trong hoàng cung.

Tần Thư Dao cầm lấy quả kia thật chặt, quay đầu bỏ chạy. Hiện tại nàng hi vọng nhất chính là đối phương không biết nàng là ai, may mắn nơi này không chỉ có một tòa thôn trang của Tần lão phu nhân.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Có thể là vì đường núi khó đi, con đường này lại đều là cỏ dại, Tần Thư Dao mới vội vàng đi hai bước đã không cẩn thận té ngã.

Ngụy Tử không rõ chân tướng, kinh ngạc nói: "Tiểu thư, người cẩn thận một chút!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện