Tần Thư Dao ngẩng đầu hung dữ trừng mắt nhìn Ngụy Tử một cái, sao kiếp trước nàng không phát hiện Ngụy Tử lại lỗ mãng như vậy, dღđ。l。qღđ không biết nhìn ánh mắt người.
Ngụy Tử bị ánh mắt kia của Tần Thư Dao làm cho giật nảy mình, lập tức không dám lên tiếng nữa.
Tĩnh Nguyệt cũng không quản nàng ta, ddlqd chỉ cầm trái cây trong tay đưa vào trong tay Ngụy Tử, sau đó đỡ Tần Thư Dao cẩn thận đi ra ngoài.
Từ xa Tần Khả Cầm nhìn thấy Tần Thư Dao không cẩn thận té ngã, thấy nàng đến gần thì bước lên phía trước, lo lắng nói: "Tỷ tỷ ngã có đau không? Đều là muội không tốt, ddlqd trái cây kia cũng không có gì ngon, lại còn để tỷ tỷ đi hái."
Tần Thư Dao cười trấn an nói: "Không có việc gì, ngã không có đau. Chúng ta ra ngoài cũng đã một canh giờ rồi, chúng ta vẫn nên chạy nhanh đi thôi!"
Nói xong Tần Thư Dao lôi kéo tay Tần Khả Cầm, vội vàng rời đi.
Đợi sau khi người đã đi xa, bên trong rừng cây mới vang lên giọng nói hùng hậu vừa nãy.
"Lại là đại tiểu thư Tần gia? Vừa nãy, những lời kia nàng nghe thấy không?" Khóe miệng Hứa Mậu Điền lộ ra một chút tươi cười trêu chọc, nhẹ giọng nói.
Mộ Thiếu Dục đều luôn lạnh mặt, lẳng lặng nhìn bóng lưng Tần Thư Dao: "Hẳn là nghe được vài câu, bằng không vì sao nàng kích động như vậy!"
"Vậy muốn trừ bỏ nàng không?" Trong đôi mắt Hứa Mậu Điền thoáng qua âm độc.
Mộ Thiếu Dục nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần, nàng chẳng qua là một nữ tử, mà vừa rồi nàng cũng không nhìn thấy chúng ta, hẳn không biết chúng ta là ai!"
Hai người lại thương nghị một hồi, sau đó mới đi khỏi rừng cây.
Tần Thư Dao áp chế bất an trong lòng, mang theo một đám người về tới trong thôn trang.
Cơm trưa bọn họ ăn thức ăn thôn quê mới mẻ, đám người Tần Thư Dao ăn vui vẻ, Tần lão phu nhân bởi vì sợ bội thực nên không dám ăn nhiều.
Hai ngày kế tiếp, Tần Thư Dao cũng không dám đi xa, chỉ dám đi một chuyến xung quanh, nhìn xem phong cảnh xung quanh. Ngẫu nhiên đi cùng Tần lão phu nhân đến đồi núi một chút.
Những lời kia, tuy rằng nàng xác nhận là người hoàng cung, nhưng nàng không nghĩ sẽ xen vào việc của người khác, hiện tại chỉ hy vọng người nọ không đặt nàng ở trong mắt, không đi gây sự với nàng.
Đợi cho đến ngày thứ ba, Tần lão phu nhân mang theo một ít trái cây tươi và rau dưa trong núi trở về Tần phủ.
Lúc dọc theo núi Vạn Thọ xuống dưới, bởi vì là xuống dốc Tần Thư Dao và Tần lão phu nhân ngồi trong xe ngựa, nhất thời không có khống chế, thế nhưng xe ngựa chạy vào bên trong một cái hố to. Tần Thư Dao vì che chở Tần lão phu nhân, cả người cũng bị văng ra ngoài xe.
May mắn ngựa đã được xa phu vỗ về bình ổn lại, bằng không Tần Thư Dao sẽ chết ở dưới chân ngựa.
Tần lão phu nhân sợ tới mức mặt mày tái nhợt, nhưng vẫn ra khỏi xe ngựa, phẫn nộ quát: "Đây là có chuyện gì? Sao lại làm ngựa hoảng sợ như thế?"
Xa phu vội vàng trốn tránh trách nhiệm: "Vừa rồi lúc xuống dốc làm cho ngựa hoảng sợ, cho nên mới..."
Tần lão phu nhân không có hứng thú nghe hắn giải thích, vội vàng nói với nha hoàn bà tử bên cạnh: "Còn không nhanh nâng tiểu thư các ngươi dậy."
Tần Thư Dao còn tưởng rằng thật vất vả mới trọng sinh lại, còn chưa báo thù thì đã bỏ mạng như thế. May mắn lúc té xuống xe ngựa không chạy thẳng đến, cho nên không có nguy hiểm tánh mạng.
Nhưng dù sao cũng là ngã xuống từ trên xe ngựa, y phục trên cánh tay và trên đầu gối Tần Thư Dao đều bị rách, đã có máu tươi chảy ra, mà trong lòng bàn tay cũng có vài đường máu.
Xe ngựa của Tần Khả Cầm ở phía sau, nàng lo lắng vọt đi tới, dè dặt cẩn trọng đỡ Tần Thư Dao, cau mày, hỏi: "Nên làm như thế nào cho phải đây, tỷ tỷ vẫn nhanh vào xe ngựa nằm nghỉ ngơi trước."
Cả người Tần Thư Dao đau đớn, nàng hơi gật đầu.
Tuy rằng Tần lão phu nhân không bị thương, nhưng xe ngựa đã bị rơi vào bên trong hố to, muốn đẩy xe ngựa ra khỏi vũng bùn sợ cũng mất một ít thời gian.
Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa, Tần Thư Dao ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ngồi trên lưng ngựa lại là Hàn Thế Quân.
Hàn Thế Quân thấy một đám người dừng lại ở giữa đường, lôi kéo dây cương "Xùy" một tiếng, đợi sau khi ngựa đứng vững vàng, mới xoay người bước từ trên ngựa xuống.
Đầu tiên là hắn liếc mắt nhìn Tần Thư Dao một cái, thấy trên người nàng hình như bị thương, trong mắt dường như lóe ra ánh sáng. Sau đó lại đi
đến trước mặt Tần lão phu nhân, cúi người chào, nói: "Lão phu nhân có bị thương không? Tại hạ nghe được tiếng vang liền vội vã tới đây."
Tần lão phu nhân tự nhiên là nhận ra Hàn Thế Quân, tuy rằng bà không có ấn tượng tốt gì với Hàn Thế Quân, nhưng giờ phút này nhân thủ bọn họ không đủ, hơn nữa nhiều nha hoàn bà tử, muốn đẩy xe ngựa ra khỏi trong vũng bùn sợ không dễ dàng như vậy.
"Ta không bị gì cả, chỉ là cháu gái nhà ta lại bị chút vết thương nhẹ!" Tần lão phu nhân nhìn hướng Tần Thư Dao, thấy nàng đã lên xe ngựa. Trong lòng rất là hài lòng, có nam nhân ở đây, lý nên tránh hiềm nghi.
Hàn Thế Quân cũng nhìn theo ánh mắt của Tần lão phu nhân, thấy Tần Thư Dao đã vào xe ngựa, trong mắt thoáng qua một chút mất mát.
"Từ nơi này đến kinh thành vẫn cần hơn nửa canh giờ, vừa vặn tại hạ đi cùng với mẫu thân đến trong núi Vạn Thọ. Phía trước là thôn trang của mẫu thân, không bằng Lão phu nhân và Tần cô nương cùng đến trong thôn trang ngồi một chút, cũng tốt cho Tần cô nương kiểm tra thương thế."
Tần lão phu nhân cau mày, dường như có chút do dự.
Hàn Thế Quân thấy thế, lại nói: "Tại hạ phái người giúp đẩy xe ngựa ra khỏi, chỉ sợ là cũng mất một ít canh giờ, còn không bằng đi đến thôn trang ngồi một chút trước, cho đỡ sợ!"
Trốn ở trong xe ngựa, Tần Thư Dao nghe vậy âm thầm cắn răng, nàng mới không tin lần này là một chuyện ngoài ý muốn. Đối với tính tình của Hàn Thế Quân, nàng rất rõ ràng. Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào.
Xe ngựa tuyệt đối không có khả năng bởi vì xuống dốc mà bỗng nhiên không khống chế được, hơn nữa Hàn Thế Quân xuất hiện quá mức trùng hợp.
Tần Thư Dao xốc màn xe lên, gọi Tĩnh Nguyệt, lại nhẹ giọng nói ở bên tai nàng vài câu.
Tĩnh Nguyệt lập tức bước nhanh đi đến trước mặt Tần lão phu nhân, khom người, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư nói, thương thế của ngài ấy đã không còn trở ngại, mà lão phu nhân cũng bị kinh hách, còn không bằng nhanh kéo xe ngựa ra, sau đó lại trở về phủ, cũng tốt hơn nghỉ ngơi tạm thời!"
Đi làm khách trong thôn trang người khác, tránh không được sẽ mất một ít tinh thần. Nếu không phải Tần lão phu nhân nhìn thấy Tần Thư Dao bị thương, đã sớm cự tuyệt. Hiện tại nghe Tĩnh Nguyệt nói những lời này xong, càng thấy Tần Thư Dao nhu thuận biết chuyện
"Nếu mà như thế, như vậy đa tạ một phen ý tốt của Hàn công tử rồi." Tần lão phu nhân nhẹ giọng nói: "Làm phiền Hàn công tử hỗ trợ kêu những người này, đẩy xe ngựa này ra khỏi vũng bùn. Ngày khác ta lại nói lời cảm tạ!"
Hàn Thế Quân thấy Tần lão phu nhân nói như vậy, cũng không khuyên nữa, cũng gật gật đầu, ôn hòa nói: "Lão phu nhân không cần khách khí như thế, ngài vẫn nên lên xe ngựa nghỉ ngơi trước."
Tần lão phu nhân hơi vuốt cằm, liền để Lục ma ma đỡ đi lên xe ngựa Tần Khả Cầm.
Qua thời gian một nén nhang, xe ngựa đã được đẩy ra khỏi vũng bùn, Tần lão phu nhân lại để Tần Minh Hi vào trong xe ngựa của mình. Từ đầu tới cuối Tần Thư Dao cũng chưa từng xuống xe ngựa quá một lần.
Sau khi về tới Tần phủ, Tần lão phu nhân lập tức sai người rửa sạch miệng vết thương giúp Tần Thư Dao, lại mời Phùng thái y xem thương thế của Tần Thư Dao.
Sau khi Phùng thái y xem qua, cảm thấy đã không còn trở ngại, chỉ bị thương chút ngoài da, để Tần Thư Dao tĩnh dưỡng mấy ngày, sẽ bình phục trở lại.
Tần lão phu nhân nghe những lời này xong, cũng yên lòng.