Vừa về tới Biện Hiên Các, Vân Yên chỉ cảm thấy choáng váng thiếu chút nữa ngã xuống đất, cũng may là đúng lúc Dung Bích thấy được, chạy qua dìu nàng vào phòng.
"Tiểu thư, người thế nào?" Dung Bích gấp gáp hỏi, đỡ Vân Yên nằm lên giường êm, thuận tay sờ trán nàng, kinh hãi nói: "Sao đầu lại nóng như vậy? Nô tỳ đi mời đại phu tới."
Vân Yên kéo Dung Bích lại, lắc đầu nói: "Dung di, không cần lo lắng, nghỉ ngơi một chút là được."
Nhìn sắc mặt Vân Yên tái nhợt, trong lòng Dung Bích chua xót, chảy nước mắt, giọng run run: "Năm đó phu nhân bị bệnh rất đột ngột, nàng đau khổ chống đỡ mấy tháng, trong tướng phủ này không ai nguyện ý cứu chúng ta, phu nhân gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, ngày đó nàng cũng nói chỉ cần nghỉ ngơi là tốt nhưng sau đó không tỉnh lại nữa."
Nghe những lời này, Vân Yên chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, nàng nắm chặt tay Dung Bích, nhỏ giọng nói: "Dung di yên tâm, ta không dễ chết như vậy." Ít nhất trước khi chưa báo được thù, nàng sẽ không để mình chết.
"Nô tỳ nói xui, tiểu thư sống lâu trăm tuổi, phu nhân trên trời có linh sẽ phù hộ ngài." Dung Bích gấp giọng nói.
"Sống lâu trăm tuổi? Ta nhổ vào! Tiểu tiện nhân, trừ câu dẫn nam nhân ngươi còn biết cái gì, nên để Diêm vương sớm đưa ngươi đi." Đột nhiên một thanh âm ác độc vang lên, ngay sau đó "bùm" một tiếng cửa phòng mở ra, hai bóng người lập tức tràn vào.
Vân Nguyệt đeo khăn che mặt, trực tiếp vọt tới đây, trong mắt tràn đầy oán độc, nàng căm hận nói: "Vân Yên, đồ tiện nhân này khiến ta mất mặt với Tứ vương gia, hôm nay ta phải cho ngươi thấy được sự lợi hại của ta."
Nhìn Vân Nguyệt cùng Liễu Tịnh Lâm khí thế ngút trời, trong lòng Vân Yên cười lạnh, nói đến câu dẫn nam nhân có ai qua được Liễu Tịnh Lâm đây? Về phần Vân Nguyệt, đó là nàng tự làm tự chịu thôi.
Vân Yên từ trên giường đứng lên, cười khẽ nói: "Ta đã là sửu nữ rồi, còn quyến rũ Tứ vương gia văn võ toàn tài thế nào? Di nương và tỷ tỷ thật coi trọng ta, nếu ta