Rất nhiều người ở đây đều không nhận ra nữ nhân tới, lòng thầm nghĩ đây không phải cách trang điểm của phu nhân ngoài cung, ngược lại giống phi tần hậu cung, nhưng trong cung từ khi nào có thêm một phi tần như vậy?
Ngay cả Sùng Ninh công chúa cũng nghi ngờ, chỉ có An Cửu và Bắc Sách biết rõ thân phận người tới.
Nghĩ tới chuyện vừa xảy ra bên hồ Thánh Tâm, An Cửu không dám gỡ lòng phòng bị xuống.
Đợi người đó tới gần, Thục phi mới xác định thân phận của bà ta.
"Tiêu thái tử phi?" Thục phi xoay người đối mặt với Tiêu Văn Tuệ.
Trong mắt bà ta, Tiêu thái tử phi này tuy là nguyên phối của hoàng đế, có lẽ ngay cả Ngọc hoàng hậu cũng phải gọi bà ta một tiếng tỷ tỷ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một kẻ mang tội, hoàng đế sớm đã không còn là thái tử, ở đây nào còn Tiêu thái tử phi?
Nhiều nhất chỉ là một trong rất nhiều phi tần hậu cung mà thôi.
Có điều...!Thục phi đánh giá Tiêu thái tử phi một lần, nhớ ngày Nhàn phi sinh hài tử, bọn họ từng gặp nhau ở Lăng Tiêu Cung, khi ấy Tiêu thái tử phi chẳng qua là một phụ nhân mộc mạc, ăn mặc thậm chí còn đơn giản hơn cung nữ bình thường, nhưng hôm nay khoác lên cung trang đúng là có khí thế của chủ tử.
Thục phi theo bản năng cảm thấy đối địch.
Tiêu thái tử phi kia bước lên, chỉ gật đầu với Thục phi: "Thục phi nương nương, hôm nay là sinh thần hài tử của ta, làm phiền nương nương xử lý long trọng như vậy, Văn Tuệ vô cùng cảm kích."
Lời Thục phi nói có lẽ không thể khiến nhớ người ta nhớ đến cái người sống ở thâm cung kia, nhưng nghe một câu "sinh thần hài tử của ta" của Tiêu thái tử phi, mọi người liền ngộ ra mọi chuyện.
Phụ nhân này là mẫu thân của Sùng Ninh công chúa sao?
Mẫu thân? Vậy...!Vậy chẳng phải là Tiêu thái tử phi à?
Chuyện Tiêu gia trợ giúp Tề Vương mưu loạn hai mươi ba năm trước ai cũng biết, Tiêu gia bị tru di cửu tộc, nếu không phải Hoàng Thượng niệm tình cảm phu thê, e rằng Tiêu thái tử phi sớm đã đi cùng gia tộc Tiêu thị.
Với sự phẫn nộ của Hoàng Thượng đối với Tiêu gia, mọi người đều cho rằng cả đời Tiêu thái tử phi phải sống ở nơi như lãnh cung, nhưng hôm nay bà ta lại xuất hiện ở đây, điều đó có ý nghĩa gì?
Nhất thời mỗi người đều có suy đoán riêng.
Thục phi nhìn Tiêu Văn Tuệ, không biết vì sao, bà ta lại cảm thấy Tiêu thái tử phi này toát ra uy nghi đè ép mình.
Thục phi cố tình hất cằm, cao giọng: "Sao lại nói là làm phiền? Hoàng Thượng coi trọng bổn cung, giao mọi việc lớn nhỏ trong hậu cung cho bổn cung xử lý, tổ chức tiệc sinh thần cho Sùng Ninh công chúa vốn là bổn phận của bổn cung, không cần cảm kích."
Ngụ ý quá rõ ràng, là nói Hoàng Thượng coi trọng bà ta, thân phận của bà ta không tầm thường, còn Tiêu thái tử phi chẳng đáng là gì.
Khôn khéo như Tiêu thái tử phi sao lại không nghe ra điều bà ta ám chỉ?
Tiêu Văn Tuệ khẽ cười, không nói gì thêm, nhưng khinh thường trong nụ cười không hề che giấu khiến Thục phi vô cùng phẫn nộ.
Đang muốn phát tiết, Tiêu thục phi lại vòng qua đi đến một vị trí ngồi xuống, mọi người nhìn chỗ bà ta ngồi, không khỏi rét run, đặc biệt là Thục phi.
Đó...!Vị trí gần Hoàng Thượng đó vốn thuộc về Thục phi bà ta, nhưng Tiêu thái tử phi này...
Nhất thời, bầu không khí trên đại điện vô cùng quái dị, dù là ai cũng đều nhìn ra Thục phi không vui, thầm nghĩ Tiêu thái tử phi vừa ra khỏi Lăng Tiêu Cung đã khiêu chiến Thục phi sao?
Trước kia Thục phi chỉ là một trong tứ phi, nhưng hiện tại Tuyên thân vương có uy vọng rất cao trọng triều, Thục phi chắn một đao thay Hoàng Thượng, càng được Hoàng Thượng sủng ái, lúc này, bà ta đang độc chiếm hậu cung, thậm chí mọi người đều đoán nếu không có gì bất ngờ, không lâu nữa Thục phi sẽ trở thành hoàng hậu.
Vị trí bên cạnh Hoàng Thượng vốn thuộc về Thục phi, không phải sao? Nhưng Tiêu thục phi này, bà ta hành động như thế là đang đối chọi với Thục phi à?
"Các vị, mời ngồi!" Tiêu thái tử phi lên tiếng, lời nói như có ma lực khiến người ta không dám chối từ.
Rất nhiều khách đều về chỗ, thấy vậy, sắc mặt Thục phi càng khó coi: "Tiêu thái tử phi, hình như ngươi ngồi sai chỗ rồi đúng không?"
Tiêu Văn Tuệ này đúng là không ra thể thống gì, đáng giận!
Tiêu Văn Tuệ đảo mắt nhìn Thục phi, hơi cau mày: "Thục phi nương nương nói gì vậy?"
Nói gì? Tiêu Văn Tuệ đang muốn bà ta cho lý do à?
Thục phi cười lạnh: "Đó là vị trí của bổn cung!"
"Vậy sao?" Tiêu Văn Tuệ giật mình, "Đây là vị trí của ngươi? Ha ha, Thục phi hồ đồ rồi đúng không, chỗ này sao tới lượt ngươi ngồi!"
Nghĩa là dù là vị trí hoàng hậu cũng không đến phiên Thục phi!
"Ngươi..." Thục phi khó thở.
Hít một hơi thật sâu, bà ta bình tĩnh lại, trầm mặc một hồi, lạnh giọng, "Sao lại không đến lượt? Hiện giờ bổn cung chưởng quản lục cung, còn ngươi thì sao? Ngươi chỉ là một tội phụ, Hoàng Thượng cho ngươi ra khỏi Lăng Tiêu Cung cũng chỉ vì nể tình ngươi là mẫu thân của Sùng Ninh công chúa, đặc biệt cho phép ngươi trong hôm nay thôi!"
Bà ta tưởng rằng một kẻ mang tội như mình có thể bay lên trời à?
Tiêu Văn Tuệ lại không để bụng, vẫn ngồi yên tại vị trí đó cứ như nó vốn là vị trí của bà ta: "Thục phi cũng nói mình chưởng quản lục cung, chẳng qua là chưởng quản lục cung thôi, chẳng lẽ Thục phi thật sự tưởng mình là hoàng hậu?"
Thục phi ngẩn ra, mặt xanh mét: "Ngươi..." Thục phi muốn phản bác nhưng lại nghẹn lời.
Tiêu Văn Tuệ tỏ vẻ khinh thường, ý cười lớn hơn: "Nếu Ngọc hoàng hậu ở đây, vị trí này thuộc về Ngọc hoàng hậu, nhưng Ngọc hoàng hậu đã hoăng thệ rồi!"
"Dù thế nào thì đó cũng không phải vị trí của ngươi!" Thục phi kêu gào.
Ở trước mặt mọi người bị một tội phụ như Tiêu thái tử phi chèn ép, sau này bà ta chỉ huy lục cung thế nào? Làm sao ngẩng đầu trước mắt phu nhân các nhà đây?
Mọi người cũng nhìn Tiêu Văn Tuệ, cùng suy nghĩ với Thục phi.
Tiêu Văn Tuệ vẫn trấn định: "Ta muốn hỏi Thục phi một câu, từ đầu đến cuối Hoàng Thượng óc hưu ta không?"
Mọi người sửng sốt, bao gồm Thục phi.
Hưu? Việc này chưa từng!
"Tuy rằng không, nhưng..." Nói tới đây, Thục phi lại bị ngắt lời.
Có được đáp án mình muốn, Tiêu Văn Tuệ nào cho phép Thục phi tiếp tục: "Ta đây vẫn là thê tử nguyên phối của Hoàng Thượng, trường hợp như vậy ta ngồi ở đây, các vị có gì dị nghị không?"
Trước đây tự bà ta rời khỏi hậu cung không có nghĩa bà ta không tồn tại, rất nhiều thứ vốn thuộc về bà ta đều bị người ta chiếm hơn hai mươi năm, hiện giờ bà ta đã quay về, mọi thứ bà ta phải đoạt lại!
Thục phi giật mình, càng không biết ứng đối thế này.
Những người còn lại bị cũng khí thế của Tiêu Văn Tuệ dọa sợ, không dám nói gì.
"Hoàng Thượng giá lâm!"
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng của Tần công công, mọi người trong đại điện cả kinh, Thục phi vui sướng như nhìn thấy cứu tinh.
Đợi Tĩnh Phong Đế xuất hiện, mọi người hành lễ, Thục phi bước lên lộ vẻ ủy khuất: "Hoàng Thượng...!Ngài phải làm chủ cho thần thiếp!"
Tĩnh Phong Đế nhíu mày: "Sao thế? Trong cung này còn ai dám bắt nạt nàng?
Thục phi lã chã chực khóc, "Hoàng Thượng, hôm nay là sinh thần của Sùng Ninh công chúa, Hoàng Thượng niệm tình công chúa, cho phép Tiêu thái tử phi rời khỏi Lăng Tiêu Cung, thần thiếp cũng đã sắp xếp chỗ ngồi cho bà ấy, nhưng cố tình Tiêu thái tử phi lại..."
Thục phi vừa nói vừa chỉ Tiêu thái tử phi, Tĩnh Phong Đế nhìn theo hướng bà ta, vốn dĩ nghe tới mấy chữ Tiêu thái tử phi ông ta đã không vui, hiện giờ thấy người, thậm chí thấy bà ta đứng ở vị trí bên mình, đáy mắt lập lòe lửa giận.
Tức khắc ông ta hiểu ra ủy khuất của Thục phi từ đâu.
Không chỉ Thục phi, mọi người ở đây đều nhìn ra Tĩnh Phong Đế đang phẫn nộ, thầm nghĩ Tiêu thái tử phi chung quy vẫn không được Hoàng Thượng yêu thích.
Thục phi gấp gáp châm dầu vào lửa: "Hoàng Thượng, Tiêu thái tử phi dù sao cũng là người mang tội, thần thiếp nghĩ bà ấy không nên ngồi vào vị trí kia, nhưng Tiêu thái tử phi lại một mực muốn ngồi, còn nói..."
Tĩnh Phong Đế híp mắt: "Còn nói gì?"
Thục phi thở dài, tiếp tục: "còn nói Hoàng Thượng chưa từng hưu bà ấy, hiện giờ bà ấy vẫn là thê tử nguyên phối của Hoàng Thượng, vị trí đó vốn thuộc về bà ấy."
Bốn chữ "Thê tử nguyên phối" càng khiến sắc mặt Tĩnh Phong Đế trở nên khó coi.
Thê tử nguyên phối? Tiêu Văn Tuệ này thời thời khắc khắc nhắc nhở ông ta Tề Vương mưu loạn năm đó, thậm chí...!Nghĩ tới đêm kia, Tĩnh Phong Đế càng phẫn nộ.
"Tiêu văn Tuệ, đó không phải..." Tĩnh Phong Đế lên tiếng.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Tiêu Văn Tuệ cũng mở lời: "Hoàng Thượng..." Bà ta hành lễ một cái, tiếp tục, "Thục phi không hiểu chuyện, không biết tình nghĩa phu thê nguyên phối giữa chúng ta, năm đó lúc ta gả đi Hoàng Thượng vẫn là thái tử, chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện, tân hôn yến nhĩ, tương kính như tân, có thai...!Thậm chí đêm đó, Tề Vương mưu loạn..."
Theo từng câu từng chữ Tiêu Văn Tuệ nói, sắc mặt Tĩnh Phong Đế càng khó coi, điều này trong mắt Thục phi là Tĩnh Phong Đế phẫn nộ, nhưng với An Cửu ở bên lặng lẽ quan sát thì lại khác.
Đó không phải phẫn nộ, mà là sợ hãi...!Hoặc là vì kiêng kị điều gì đó mà không vui.
"Đủ rồi!" Tĩnh Phong Đế lạnh lùng ngắt lời, có tia sợ hãi lóe qua trong mắt.
Sợ hãi? An Cửu theo bản năng nghĩ tới cái gọi là nhược điểm trong suy đoán.
Tân hôn yến nhĩ, tương kính như tân, mang thai, thậm chí là đêm Tề Vương mưu phản...
Kế tiếp là Tĩnh Phong Đế sao? Ông ta sợ Tiêu thái tử phi nói chuyện trước mặt mọi người, cho nên mới ngăn cản!
Ông ta sợ cái gì?
Đêm Tề Vương mưu phản?
An Cửu nhạy bén tìm nhìn ra vấn đề.
Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đủ để Tiêu thái tử phi nắm được nhược điểm, mãi đến giờ vẫn có sức uy hiếp Tĩnh Phong Đế?
Rốt cuộc là gì?
An Cửu nhìn Tiêu Văn Tuệ, thấy bà ta chỉ khẽ cười, dường như đã khống chế mọi thứ trong tay.
Nghe Tĩnh Phong Đế nói, Tiêu Văn Tuệ không tiếp tục nữa, dừng một chút, bà ta thay đổi đề tài: "Hoàng Thượng, vào chỗ đi, các vị khách còn đang chờ!"
Tĩnh Phong Đế do dự, chung quy vẫn cất bước về hướng chủ vị, nhưng Thục phi lại đột nhiên bắt lấy cánh tay ông ta: "Hoàng Thượng..."
Hoàng Thượng có ý gì vậy?
Tĩnh Phong Đế liếc nhìn Thục phi: "Tiêu thái tử phi là nguyên phối của trẫm, hôm nay còn là sinh thần của Sùng Ninh công chúa, nàng ấy nên ngồi ở vị trí kia!"
"Nhưng..." Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Thục phi.
Rõ ràng Hoàng Thượng không thích Tiêu thái tử phi, nhưng tại sao phải thuận ý bà ta chứ?
"Ái phi, nàng là người thức thời mà!" Tĩnh Phong Đế ném lại một câu, bước lên chủ vị ngồi xuống.
Thục phi hoàn hồn, vẫn không dám tin vào sự thật.
Hoàng Thượng bị trúng tà à?