Lẫm Phong nhìn sắc mặt An Cửu, nhíu mày, rốt cuộc vẫn không nhịn được, thử hỏi: "Gần đây có ai chọc giận quận chúa sao?"
Vừa nói xong, ánh mắt sắc bén kia liền liếc qua, Lẫm Phong giật mình, trong lòng thầm kêu không ổn, có câu quan tâm quá sẽ hại chết người, chỉ sợ An Cửu...!Lẫm Phong vội giải thích: "Ta chẳng qua cũng xuất phát từ ý tốt mà thôi, trong mắt mấy lão già kia, ngươi chính là bảo bối, nếu ai chọc vào ngươi, đó là đối địch với cả Xích Minh, cho nên..."
"Về Bắc Sách, các ngươi có biết gì không?"
Lẫm Phong còn chưa nói hết, An Cửu bỗng cắt ngang.
Đã nhiều ngày, mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu nàng đều là cảnh ở suối nước nóng hôm ấy, theo đó là vô số nghi vấn, cho dù thời gian đã qua lâu, hình ảnh đó vẫn rõ ràng, nghi vẫn cũng ngày càng nhiều.
Bắc Sách giống như bốc hơi khỏi nhân gian, nàng thậm chí phái Nam Minh đi tìm, đều không tìm thấy tung tích của y.
Lẫm Phong giật mình, Bắc Sách?
Thế tử của Bắc Vương phủ sao?
Lẫm Phong quan sát An Cửu, chậm rãi nói: "Công tử như ngọc, cử thế vô song, Bắc thế tử này tuổi trẻ đã chưởng quản sản nghiệp của Bắc Vương phủ, chỉ tốn thời gian mấy năm, không ai biết sản nghiệp của Bắc Vương phủ đã khuếch trương đến mức nào, có điều, tin tức của Xích Minh, tay của Bắc Sách kia không chỉ bao trùm Đông Sở Quốc, từ năm thứ hai y tiếp quản sản nghiệp, tay của y đã duỗi tới Bắc Tần Quốc và Tây Lương Quốc.
Bắc thế tử này rất có năng lực, ngay cả mấy lão nhân kia cũng bội phục, bằng không, ngươi cho rằng hôn sự của ngươi và thế tử có thể thái bình định ra vậy sao?"
Bắc thế tử làm con rể của Xích Minh, đây là lựa chọn thích hợp.
An Cửu nhíu mày: "Cái ta muốn biết không phải chuyện này!"
"Không phải chuyện này? Vậy ngươi muốn biết gì?" Lẫm Phong nhướng mày.
An Cửu nhíu mày càng chặt, liếc nhìn Lẫm Phong, xem ra rất nhiều chuyện Xích Minh không biết, thậm chí...!Thậm chí trên đời này, sợ rằng rất ít người biết, ngoại trừ Bắc Sách, còn có...!
An Cửu giống như nghĩ tới gì đó, vội vã rời khỏi mật thất.
"Quận chúa..." Lẫm Phong đuổi theo.
An Cửu dừng bước, lạnh giọng: "Ta cần ngươi giúp đỡ một việc!"
Lẫm Phong cười ha ha: "Ra sức vì quận chúa là vinh hạnh của Lẫm Phong ta."
Lẫm Phong không ngờ, việc An Cửu nhờ hỗ trợ chính là mượn dùng khinh công của mình, đưa nàng vượt tường Bắc Vương phủ, càng khiến hắn buồn bực chính là, sau khi đưa nàng tới nơi, hắn giống như công cụ dùng xong việc bị nàng vứt bỏ.
Đêm khuya An Cửu này tới Bắc Vương phủ không phải đi tìm Bắc thế tử hẹn hò, mà tới nơi khác, nhạy bén như Lẫm Phong, đương nhiên nhìn ra chỗ không tầm thường, đáy lòng tò mò, nhưng chung quy vẫn dẹp bỏ ý niệm này.
An Cửu tương lai sẽ là chủ tử của Xích Minh, có một số việc, hắn vẫn không nên quá phận.
Lẫm Phong đi rồi, An Cửu nhìn tòa viện trước mắt, trong bóng đêm càng thêm âm trầm.
Cẩm Mặc Đường, đây là nơi Bắc lão vương gia ở, từ sau ngày đại thọ, lão nhân tránh đời này lại về đây, như mấy năm trước không ra khỏi cửa, thậm chí Bắc vương gia ở trong cung bị chọc tức tới nằm trên giường không dậy nổi, ông ấy cũng chưa từng hỏi thăm.
Trong Bắc Vương phủ, không ai dám quấy rầy lão nhiên tránh thế tục rối ren này, nhưng An Cửu lại không nghĩ nhiều như thế.
Nếu nói trên thế gian này còn có ai có khả năng hiểu Bắc Sách nhất, thì đó chính là Bắc lão vương gia ở Cẩm Mặc Đường này!
Nghe nói, sau khi Bắc vương phi tiền nhiệm chết, Bắc Sách nhốt mình trong phòng, là Bắc lão vương gia đón y ra, mấy năm đó, Bắc Sách luôn ở cùng ông ấy, khác thường trên người y, ông ấy hẳn là biết!
Hít sâu một hơi, An Cửu đi lên trước, muốn đẩy cánh cửa Cẩm Mặc Đường, tay vừa chạm vào, liền nghe kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa trước mắt lại tự mình mở.
An Cửu ngẩn ra, nâng bước đi vào, trong viện trống trải, chìm trong bóng đêm càng thêm quạnh quẽ.
Nàng trực tiếp tới đại sảnh, vừa mở cửa ra, giống như chạm vào cơ quan nào đó, trong nháy mắt, tất cả ánh nến trong phòng lập tức thắp sáng theo thứ tự.
Mà trong phòng, dường như có người sớm đã chờ ở đây.
"Cháu đến rồi!" Giọng nói già nua kia, An Cửu nhận ra, theo thanh âm nhìn lại, quả nhiên thấy Bắc lão vương gia ngồi trên đệm hương bồ đưa lưng về phía nàng.
Nàng tới rồi? An Cửu nhíu mày: "Lão vương gia biết An Cửu đã tới?"
"A, lần trước đã bảo gọi ta là gia gia, sao mới mấy ngày không gặp đã quên rồi hả?" Bắc lão vương gia cười ha ha.
"Gia gia..."
"Tới đây ngồi đi."
An Cửu đi lên trước, thấy Bắc lão vương gia đưa lưng về phía mình đang vân vê tràng hạt.
Nàng nhìn ông ấy, chỉ thấy ông ấy nhắm hai mắt, đành thuận theo ngồi xuống bên cạnh.
Trong phòng rơi vào trầm mặc, Bắc lão vương gia im lặng một lúc, chậm rãi lên tiếng: "Nha đầu cháu, ta còn tưởng cháu sẽ tới sớm mấy ngày gặp ta để tìm hỏi đáp án.
Ha ha, quan tâm quá sẽ loạn!"
An Cửu giật mình, tìm đáp án?
Hay là...!Bắc lão vương gia sớm đã biết nàng sẽ tìm đến đây, nói cách khác...!
An Cửu nhìn Bắc lão vương gia, hai mắt sáng lên: "Ngài biết Bắc Sách...!Y ở đâu sao?"
"Biết, có điều hiện tại lại không thể nói với cháu, hài tử kia, nhìn có vẻ lạnh nhạt vô tình, nhưng thực chất là người chí tình chí nghĩa, nếu nó đã tránh mặt cháu, cho dù cháu tìm được, gặp được, vậy cũng như lúc này không gặp nó."
"Tại sao? Trên người y..." An Cửu nghĩ tới cảnh tượng ngày ấy ở suối nước nóng, ở trước mặt Bắc lão vương gia, vẫn không thể che giấu sự thương tiếc, "Rốt cuộc là vì sao?"
Bắc lão vương gia mở mắt nhìn An Cửu: "Cháu sợ sao?"
Sợ? Sợ bộ dáng của Bắc Sách khi đó sao?
"Không." Nàng sao có thể sợ?
Ngay cả nàng cũng không biết vì sao bản thân không hề sợ hãi, bộ dáng đó rõ ràng rất dữ tợn, mà lần đầu tiên nàng chứng kiến lại là cả kinh, không thể tưởng tượng được, sau đó là thương tiếc.
Nàng nhìn Bắc Sách ngâm mình trong suối nước nóng, dáng vẻ rất thống khổ, cả người như bị rễ cây bao quanh, mạch máu muốn nổ tung, đó là nỗi khổ thế nào.
"Cháu yêu Bắc Sách!" Bắc lão vương gia cười nói, lúc này, đáy mắt rõ ràng có thêm ý cười.
An Cửu giật mình, yêu Bắc Sách? Nàng sao?
Còn chưa kịp hỏi vì sao Bắc lão vương gia lại nó như vậy, giọng của ông lần nữa vang lên: "Được rồi, Sách Nhi nó...!Từ nhỏ đã như vậy, ta từng tìm y giả tiếng tăm vang dội nhất thiên hạ, người nọ chỉ chẩn ra bệnh, trên người nó trúng kỳ độc, một loại độc chưa từng được người đời biết, càng đừng nói tới cách giải độc.
Trước tám tuổi, nó chỉ có thể cố nén thống khổ, mỗi lần phát tác đều là mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, mãi đến sau khi mẫu thân nó chết, ta đưa nó về bên cạnh, phát hiện độc trong người nó, mới mời nhiều y giả, ở Huy Âm Điện dẫn suối nước nóng từ Kính Hồ về.
Không ai biết vì sao ta một năm đó ta lại tốn bao nhiêu của cải dẫn suối nước nóng vào cùng tìm đủ loại dược liệu quý giá, nhưng chỉ có như vậy mới giúp nó giảm bớt thống khổ mỗi lần phát tác, có điều...!Độc trong người nó đến nay vẫn chưa thể giải..."
An Cửu lẳng lặng nghe, nghe đến cuối cùng, trái tim thắt chặt, giống như bị thứ gì đó chèn ép.
Từ nhỏ đã như vậy...!
"Ai, là ai hạ độc?" An Cửu nhíu mày, không biết vì sao bản thân lại nổi giận, không nhịn được mà rống ra tiếng, là kẻ nào ác độc như vậy, ngay cả hài tử cũng nỡ xuống tay!
Bắc lão vương gia trầm mặc không đáp.
"Ngay cả gia gia ngài cũng không tra ra được sao?"
Bắc lão vương gia lắc đầu: "Mẫu phi của nó, chỉ sợ cũng không biết."
Mẫu phi y thế mà cũng không biết?
Độc kia rốt cuộc từ đâu mà tới? Sao lại kỳ quặc như vậy?
An Cửu nhíu mày càng chặt.
Đúng lúc này, Bắc lão vương gia đột nhiên đứng dậy, cao giọng: "Đi thôi!"
Đi?
An Cửu giật mình: "Gia gia, Bắc Sách y..."
"Ta dẫn cháu đi gặp nó." Bắc lão vương gia cắt ngang.
An Cửu hân hoan đứng dậy, đi theo Bắc lão vương gia ra khỏi Cẩm Mặc Đường, một đường không dừng lại, trực tiếp vào Huy Âm Điện.
An Cửu không khỏi nghi hoặc.
Khoảng thời gian này, mỗi ngày nàng đều tới Huy Âm Điện nhưng không hề nhìn thấy Bắc Sách, đêm nay, y đã trở về sao?
An Cửu nghĩ thế, lưu ý tất cả trong Huy Âm Điện, Huy Âm Điện an tĩnh đến đáng sợ, không giống có người ở đây.
An Cửu đi theo Bắc lão vương gia tới Lưu Li Hiên, rốt cuộc sau một bức màn, ấn nút khởi động, nháy mắt tiếp theo, vách tường mở ra, những gì xuất hiện trước mắt khiến An Cửu lần nữa cả kinh.
Vách tường này như một cánh cửa dẫn tới nơi khác, bên trong đình đài lầu các, núi giả xanh tươi...!
"Đây là nơi mẫu phi nó từng ở, năm đó lúc xây dựng Huy Âm Điện, nó xảo diệu nạp nơi này vào phạm vi của Huy Âm Điện, người khác chỉ biết viện này ở phía Tây vương phủ, không ai ngờ, Huy Âm Điện lại thông nối với nơi này." Bắc lão vương gia có lẽ nhìn ra nghi hoặc của An Cửu, cười giải thích.
Thì ra là thế, đầu tiên là suối nước nóng phía sau cờ xá, trong Lưu Li Hiên lại có tòa viện này, bố cục của Bắc Vương phủ quả thật xảo diệu.
Bắc Sách ở bên trong sao?
Nói cách khác, nàng đau khổ tìm kiếm Bắc Sách ở Huy Âm Điện này, đau khổ chờ đợi mấy ngày, nàng và người nàng muốn tìm thế mà chỉ cách nhau một vách tường?
An Cửu không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.
Bắc lão vương gia nhìn thoáng vào bên trong: "Vào đi!"
An Cửu hoàn hồn, thời điểm lại nhìn Bắc lão vương gia, ông ấy đã xoay người rời đi.
Nàng hít sâu một hơi, chờ thân ảnh Bắc lão vương gia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắc, An Cửu mới nâng bước đi vào.
Vừa đi vào, liền nghe tiếng đồ vật vỡ vụn từ căn phòng nào đó.
An Cửu theo tiếng nhìn qua, theo bản năng đi tới, mở cửa, mùi rượu lập tức ập vào trước mặt, nhờ ánh trăng, An Cửu nhìn rõ tình hình trong phòng.
Một phòng bình rượu rơi rụng khắp nơi, nam nhân ngồi dưới đất, mang theo men say dựa vào đệm mềm, bình rượu bên cạnh vỡ vụn chính là tiếng động nàng vừa nghe thấy.
Có lẽ muốn giãy giụa đứng dậy, không cẩn thận chạm vào bình rượu vỡ nát, giờ phút này, cả căn phòng đầy mùi rượu, nam nhân giật giật, tay sờ soạng bên cạnh.
An Cửu nhìn thoáng qua mảnh nhọn sắc bén kia, lập tức tiến lên bắt lấy tay của y.
Xúc cảm ôn nhuận khiến Bắc Sách nhíu mày, nhìn người tới, thấy là An Cửu, y ngẩn ra, ngay sau đó, trong mắt mang theo men say hiện lên ý cười.
"Cửu Nhi..." Bắc Sách lẩm bẩm, nắm lấy tay nàng, y lại bắt đầu nằm mơ rồi, nhưng An Cửu hôm nay trong mơ có độ ấm, a, ấm áp sao? Có lẽ y đã quá say, cho nên ngay cả trong mơ cũng gặp ảo giác.
An Cửu mặc cho y nắm tay mình, nhìn nam nhân trước mắt, vẫn là bộ dáng ưu nhã của ngày thường, có điều, lại quá say.
Mấy ngày nay, y đều ở đây uống rượu sao?
An Cửu không khỏi nhíu mày, nhưng vừa chau mày, bàn tay nắm lấy tay mình kia hơi dùng lực kéo nàng vào lồng ngực rộng lớn, hai tay ôm chặt lấy nàng, thở hổn hển, lẩm bẩm bên tai.
"Đừng sợ, ta...!Ta không phải quái vật..." Bắc Sách vội nói, "Cửu Nhi, đừng rời khỏi ta, ta sẽ không thương tổn tới nàng..."
Lời này truyền vào tai An Cửu lại như con dao đâm vào trái tim nàng.
Y vì lo lắng nàng sợ y, lo nàng dùng ánh mắt khác thường nhìn y, cho nên mới né tránh nàng sao?
Thậm chí...!Không tiếc mượn rượu mua say, không muốn đối mặt với chuyện nàng đã phát hiện bí mật này?
An Cửu giơ tay xoa lưng y: "Ta không rời khỏi chàng, chàng không